(Đặng Xuân Xuyến, thứ 2 từ phải qua trái) |
Tôi đắm hồn tôi nơi bến vắng
Lướt khướt trăng vàng rớt đáy
sông
Thầm thĩ với người từng vun
mộng
Trăng kia bến cũ có thay dòng?
Mỗi độ chiều tàn, đêm rủ xuống
Môi kề môi ấy có lạ không?
Và đã khi nào mỏi mòn trông
Héo hắt than hoa lạc cuối dòng?
Có còn đứng đợi chờ trăng xuống
Mơ dạo cùng ai cõi phiêu
bồng...?
Tôi biết, nhưng thôi, chỉ rầu
lòng
Ái tình cố níu cũng bằng không
Lòng người còn thẳm hơn sông
rộng
Chỉ lỡ nhịp chèo đã qua sông.
*.
Hà Nội, chiều mưa 19.08.2016
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét