Tập thơ CƯỠNG XUÂN...
NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN xuất bản Quý III.2017
(Cập nhật ngày 16 tháng 09 năm 2015)
*
TÌNH ANH
Nhìn anh đi!
Anh không phải người ta!
Em đừng sợ nỗi đau kia
lặp lại
Trái tim anh không run vì
thương hại
Sẽ ngàn lần không buộc
khổ vào nhau.
Em mở lòng mà buông xả
niềm đau
Mà run rẩy tiếng yêu theo
nhịp đập
Mà hối hả hòa dòng đời
tấp nập
Bão tan rồi.
Xanh thẳm một màu xanh...
Em hãy nhìn tận thăm thẳm
mắt anh
Để tìm lại niềm tin yêu
đã mất
Để nối lại vòng tay ôm
thật chặt
Yêu anh đi!
Sẽ ấm nở nụ cười!
*.
Hà Nội, 31 tháng 05.2017
QUÁ KHỨ
Quá khứ buồn cứ để ngủ
yên
Đừng ném vào nhau nỗi đau
hiện tại
Đừng gầm ghè nhau ánh
nhìn thương hại
“Mây của trời hãy để gió
cuốn trôi.”
Oán hờn gì câu nói đầu
môi
Có yêu đâu mà biện môi
với lưỡi
Ghé qua nhau chỉ giải
nghiền cơn khát
Đắng đót làm gì vị mặn mồ
hôi.
Quá khứ buồn cứ để lạc
trôi
Trăng với sao không đắp
nền hạnh phúc
Thuyền với biển không nối
cầu nguyện ước
Mây gió buồn cứ để dật dờ
trôi.
*.
Hà Nội, ngày 27 tháng
05.2017
ĐƯỜNG DÀI
- Yêu mến tặng Huyền Thương –
- Đừng mà.
Ở lại đi em
Ngoài kia
Trời đã buông rèm từ lâu.
- Chúng mình đến chẳng
được đâu
Anh còn khuấy sóng bể dâu
làm gì
Thôi thì cứ để em đi
Mười lăm năm nữa còn gì
nét xuân
Anh dù vì nghĩa, chả cần
ngó ngơ chi lũ dở đần dở
khôn
Trái tim
sợ lắm bước dồn
Thôi.
Em về.
Kẻo lời đồn
khổ anh
Nhà nghèo
duyên phận mỏng manh
Em neo chữ nghĩa chữ tình
với son
Anh dù chẳng vợ còn con
Cố chen em chỉ nước non
phận hèn
Dằn lòng rồi cũng phải
quen
Thôi.
Em về
kẻo
mờ đèn
phố xa
- Ờ ...
Thì...
Em trở lại nhà
Khăn đây
em quấn
Ngõ xa
đường dài.
*.
Hà Nội, đêm 13 tháng
05.2017
NGU NGƠ
Ơi gió trên cây
Ơi mây trên núi
Ơi đêm trăng lủi
Ơi ngày mưa rây.
Hãy đến nơi đây
Để thương về đó
Ngàn đêm trăng tỏ
Mấy mùa trăng lu.
Thương trái mù u
Bỏ lăn bỏ lóc
Thương chùm quả cóc
Dịu nồng vu vơ
Thương kẻ lơ ngơ
Vùi đêm thổn thức
Tiếng cười rưng rức
Nướng hồn suối mơ
Thôi ta chẳng nhớ
Thôi ta chẳng chờ
Chỉ là tình ảo
Chỉ là hư vô
*
Không yêu sao nhớ
Không yêu sao chờ
Đếm thời gian ngược
Tháng ngày ngu ngơ.
*.
Hà Nội, 12 tháng 05.2017
KHEN EM
Em thương gió lạ mồ côi
Khẽ nghiêng vai thả áo
rơi chân cầu
Ỡm ờ em dọ nông sâu
Dăm ba kẻ dại mắc câu
giữa trời
Khen em chả diễn một lời
Chỉ chao ánh mắt nửa cười
đã say.
*.
Làng Đá, 06 tháng 05.2017
CHẤP CHỚI
Có người líu ríu theo
chồng
Buông lơi lời hát
Bỏ ngày xuân ngăn ngắt
Thúc nhịp trống dồn...
Se sắt buồn
Ơi người “xe chỉ luồn
kim”
Ơi người nhớn nhác đi tìm
Đầu ghềnh cuối bãi
Lời xưa có còn mê mải...
Tìm ai...
Kìa ai...
Lừng chừng câu hát
Gió gằn ràn rạt
Trời mưa...
Chấp chới cánh diều.
*.
Làng Đá, 21 tháng 04.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
ẨM TRỜI
Em gạ một đêm chồng vợ
Cho mùi da thịt thơm
hương
Mấy ngày hôm nay mưa tợn
Ẩm trời, khó ở, thấy ghê.
Ừ thì, một đêm thôi nhé
Mai đừng, nữa gạ một đêm
Mùa này ẩm trời dài lắm
Da đây thịt đấy đến mòn.
*.
Hà Nội, 13 tháng 03.2017
SẮC XUÂN
- Cảm tác khi thăm vườn hoa
nhà thơ Chử Văn Long -
Hoa bưởi thơm lừng cả
không gian
Gió xuân hây hấy ngực
căng tràn
Mấy giỏ lan rừng khoe lộc
biếc
E lệ mai vàng nhuộm thắm
xuân.
*.
Hà Nội, ngày 23 tháng
02.2017
ĐỪNG THỀ
- Tặng Trần Hải Sơn -
Đừng khắc lời thề lên đá
Thời gian mưa nắng bào
mòn
Lấy ai làm chứng nhân.
Đừng vẽ lời thề trên cát
Sóng duyềnh dan díu bước
chân
Tình nhân thành kẻ lạ.
Đừng ghim lời thề vào lá
Tuyềnh toàng đám gió mồ
côi
Lời yêu nghe đắng vội.
Hãy nghe vọng tiếng con
tim!
Hãy thở nhịp đập trái
tim!
Hãy đặt trong tim lời
thề!
*.
Hà Nội, ngày 18 tháng
02.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
VALENTINE LẠNH
Lăn phải
Lăn trái
Cái chăn!
Mày thật vô duyên
Cuộn tròn
mãi không đủ ấm.
Lật người
sang phải
Lật người
sang trái
Tại mày! Cái gối chẳng êm
Cả đêm
hại tao cả nghĩ.
Ờ nhỉ...
Lại valentine
Lẻ người
Lẻ chăn
Lẻ gối.
*.
Hà Nội, ngày 14 tháng
02.2017
CƯỠNG
Rỉ rắc mưa
Rét ngọt trở mùa
Em vê tròn ném tôi vào
cơn lốc
Tay run rẩy
lẩy từng khuy cúc
Ngai ngái hương
thầm thĩ
em cười
Vít cổ xuống
Cong người
Em rướn...
Em!
*.
Hà Nội, 10 tháng 02/2017
NGƯỜI DƯNG
Đã mòn con mắt lá răm
Lời yêu còn ở ngã năm
chửa về
Sập sùi sũng ướt triền đê
Khạo khờ mãi nhuộm câu
thề người dưng
Hội làng thì đã lưng
chừng
Người dưng ơi hỡi...
Người dưng
Chả về.
*.
Hà Nội, ngày 09 tháng
02.2017
THIẾU NỮ
Ô kìa người ngọc giữa sớm
mai
Áo xiêm trễ nải chả chịu
cài
Ngực nõn phập phồng ru
hồn gió
Bồng đảo in hồng trong
mắt ai.
*.
Hà Nội, ngày 05 tháng
02.2017
HOANG MƠ
- Tặng T.L.A -
Chiều tàn bước thấp bước
cao
Đêm mơ hái được chòm sao
lưng trời.
Niềm vui
đến chỉ nửa vời
Ngẩn ngơ chi sợi tơ trời,
bỏ đi.
*.
Hà Nội, 05 Tết Đinh Dậu -
2017
MƠ ĐÊM
Đêm!
Trở mình
Cuống cuồng vòng tay ghì
hơi ấm
Giật mình
Ánh mắt nửa đêm
Hun hút đại ngàn gió
hú...
Thèm trận cuồng lũ
Dào dào trùm ải chờ
mưa...
Khát...
Đêm...
Yên ả.
*.
Hà Nội, đêm 28 tháng
12.2016
MEN ĐẮNG
Đây men rượu hơn 15 năm
trước
Chót nhấp môi ta trượt
bước xuống bùn
Ngoái đầu nhìn vẫn hồn lạc
chân run
Thon thót sợ vô tình gặp
lại.
Ừ ly nữa. Cớ chi phải
ngại
Ta cứ say. Mặc thiên hạ
phỉnh lừa
Cạn ly này có quên được
chuyện xưa?
Đau thương đấy đến ngày
nào lành sẹo?
Ừ thì cứ trách ta bạc bẽo
Cứ rêu rao ta ân ái hững
hờ
Quá thật thà ta ra kẻ ngu
ngơ
Ngớ ngẩn cược đời mình
nơi kẻ chợ.
Đau. Đau lắm. Lặn ngược
dòng lệ rỏ
Trời cao xa dung dưỡng lũ
yêu hồ
Cố vẫy vùng thoát xa khỏi
chốn nhơ
Ta chết lặng nửa đời
không phân tỏ.
Ừ ly nữa
Ừ thêm ly nữa
Ừ thì say! Ừ quên quãng
sống thừa
Quên bóng tà lẩn khuất
phía song thưa
Ta cạn chén đón bình minh
trước cửa.
*.
Hà Nội, đêm 10 tháng
12.2016
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
CHIỀU LẠ
- Tặng L.L -
Sợ đêm về
quẩn gió
xáo xác khuya
Cố vét vớt nắng chiều rơi
trên lá
Chênh chao thể nụ cười
nhòe áo lạ
Te tẻ chiều
nhớn nhác
nhón chân qua.
*.
Hà Nội, chiều 02 tháng
10.2016
MƠ
Trăng vàng lả lướt bến
sông
Đắm hồn tôi với mênh mông
gió trời...
Tôi mơ một tiếng gọi mời
Cạn chung ly để đến hồi
yến oanh
Chẳng cần e lệ ngó quanh
Chẳng cần vội vội nhanh
nhanh làm gì
Cứ từ từ thả xiêm y
Cứ từ từ với thầm thì
những yêu...
Một liều.
Ba bảy cũng liều
Ngán chi thiên hạ nói
điều khó nghe...
*.
Làng Đá, đêm 24 tháng
09.2016
LỠ
Tôi đắm hồn tôi nơi bến
vắng
Lướt khướt trăng vàng rớt
đáy sông
Thầm thĩ với người từng
vun mộng
Trăng kia bến cũ có thay
dòng?
Mỗi độ chiều tàn, đêm rủ
xuống
Môi kề môi ấy có lạ
không?
Và đã khi nào mỏi mòn
trông
Héo hắt than hoa lạc cuối
dòng?
Có còn đứng đợi chờ trăng
xuống
Mơ dạo cùng ai cõi phiêu
bồng...?
Tôi biết, nhưng thôi, chỉ
rầu lòng
Ái tình cố níu cũng bằng
không
Lòng người còn thẳm hơn
sông rộng
Chỉ lỡ nhịp chèo đã qua
sông.
*
Hà Nội, chiều mưa
19.08.2016
VỀ ĐI EM
- Thương tặng T.T.Q.T -
Về đi em! Về ngắm trăng
buông
Câu mái đẩy lèn sâu ký ức
Dựa vai anh ngắm đời rất
thực
Cổ tích trầu cau đã hết
nhựa rồi.
Em cứ về! Ừ! Một lần thôi
Dẫu nắng bên sông không
còn chấp chới
Câu lý ngày xưa dẫu thôi
diệu vợi
Ta tựa vai nhau nối lại
câu hò.
Em cứ về! Đừng mải đắn đo
Về một lần thôi nằm nghe
sông hát
Về một lần thôi rộn đêm
gió mát
Nghe tiếng lòng khủa nước
đêm trăng
Em cứ về! Ừ! Một đêm
trăng...
*.
Hà Nội, đêm 30 tháng
07/2016
CHUNG
- Tặng Quỳnh Hương -
Em có cần anh không?
Nếu cần anh hãy cùng anh
chung sống
Gạo nấu chung nồi
Chăn trùm chung gối
Ta chia chung ánh mắt nụ
cười...
Đừng ngại em ời...
Giường nhà anh đủ dài, đủ
rộng
Chăn nhà anh đủ ấm, đủ
nồng
Ta khêu ngọn lửa hồng
Ta nối câu quan họ
Ta bện mây với gió
Kết thành thuyền chơi
trăng...
Em sẽ là buồm căng
Anh sẽ là gió lộng
Thuyền trăng mình thơ
mộng
Dập dìu giữa biển xanh
Em. Nào, về với anh!
*.
Hà Nội, trưa 25 tháng 04.
2016
DỞ HƠI
Ờ thì... đấy chuyện ngày
xưa
Em giờ cũng khác em xưa
đã nhiều
Em quen nhung gấm mỹ miều
Nhớ làm chi thủa liêu
xiêu những chiều...
Người ta cũng thực lắm
điều
Dở hơi lại nhắc những
điều đẩu đâu...
*.
Hà Nội, trưa 16 tháng 02
năm 2016
VIẾT CHO NGÀY VALENTINE
Có lẽ xưa đường tu vụng
dại
Vung vãi tình giờ nghẹn
đắng chữ yêu
Ta nhìn người mà rậm rật
bờ môi
Cứ da diết vòng tay tình
chồng vợ.
Đêm rũ xuống. Ngằn ngặt
niềm yêu đắng
Chăn gối đơn rệu rạo đêm
trường
Ta rụt rè ngóng gió muôn
phương
Mà ứa lệ. Mà bẽ bàng cay
đắng...
Tình yêu ơi sao xa xỉ thế
Đến bao giờ thoát khỏi
bến mê
Đến bao giờ hết rầu rĩ
tái tê
Lại hối hả dệt mộng lành
ân ái...
Ừ, đừng nói đạo người
phải trái
Tình bán mua soi kỹ làm
gì
Chót nhỡ nhàng phận hẩm
duyên thiu
Thì cũng cố vê tròn chữ
nghĩa.
Thôi, ta mặc lời người
độc địa
Cố nín câm giữ biển lặng
sóng ngầm
Ta gồng mình giữ chặt vẻ
trầm ngâm
Chầm chậm bước giữ nhịp
đời thật chậm.
San niềm vui gom vội niềm
cay đắng
Ta cuộn mình sống hết
kiếp nhân sinh.
*.
Hà Nội, đêm, 14 tháng 02
năm 2016
XUÂN
Áo trắng em cười với gió
đông
Run rẩy đào phai đón xuân
nồng
La đà trong gió đôi vạt
nắng
Ngơ ngẩn trai làng, ngơ
ngẩn xuân
*.
Làng Đá, Rằm tháng
Giêng.2016
KHÁT
- Tặng V yêu
Đừng em
Trời ngoài kia lạnh lắm
Em có nghe gió rít gai
người
Nào ngồi xuống
Nhích gần anh chút nữa
Tay trong tay cho hơi ấm
loang đều
Anh thật lòng. Chỉ với em
thôi
Đừng nghi ngại
Đừng gợi lời thề thốt
Ta khát nhau, chỉ vậy, đủ
rồi
Em cần gì lời chót lưỡi
đầu môi
Tình yêu mến đâu cần lời
vô nghĩa.
Nào nằm xuống
Vùi ngực anh
Dán chặt
Tay siết tay xua giá lạnh
tan rời
Đôi ngực trần cọ xiết
ngùn ngụt hơi
Dòng nham thạch cuộn từng
cơn nóng hổi
Thế. Thế. Thế.
Căng người
Em hứng đợi
Môi đốt môi
Anh thiêu trụi đất trời
Trăng thượng tuần ngấp
nghé đón triều dâng
Tình chan chứa
Em ơi…
Tình chan chứa
Nào nằm xuống
Thỏa thuê từng cơn khát
Em, em ơi... đêm sắp qua
rồi...
*.
Hà Nội, đêm 18 tháng 01
năm 2016
MUỘN
Quờ tay chạm phải gió
lùa
Co ro gác nhỏ đã thừa
chín đông
Ngày đi cải chửa trổ
ngồng
Ngày về cải rực bờ sông,
chín mùa...
*.
Hà Nội, 21 tháng 11.2015
KHỜ
Người đi vá víu nụ cười
Tôi hong tơ ướt cũng mười
năm nay
Khật khừ say tỉnh tỉnh
say
Cứ ngu ngơ đợi heo may
trái mùa.
*.
Hà Nội, 18 tháng 11.2015
THU SỚM
Em hỡi! Mùa thu đã đến
chưa?
Có nghe se lạnh gió
chuyển mùa?
Có nghe thoang thoảng
thơm cốm mới?
Có thấy nhà bên rúc rích
cười?
Em nhỉ. Mùa thu đến thật
rồi
Sương chiều bảng lảng rắc
muôn nơi
Diều ai dìu dặt chòng
chành nắng
Vắt vẻo em cười. Ơ ... đã
thu.
*
Làng Đá, Hưng Yên
18.09.2015
EM ƠI
- Với L.L -
Em!
Hẹn rồi sao chẳng tới
Để rượu nồng đắng ngắt bờ
môi
Giọt sầu.
Chênh vênh.
Chới với.
Em!
Hứa rồi sao chẳng đợi
Để buồn héo hắt mảnh
trăng côi
Đắng đót
giọt chờ
giọt đợi.
Em!
Đến rồi sao quay vội
Để sầu dâng ngợp đắm hồn
tôi
Lướt khướt
trăng nhàu
mờ lối.
Em!
Nỡ nào gom giả
dối
Bẽ bàng chén rượu đợi
giao bôi
Chim trời...
Em ơi...
Cá lội...
*.
Hà Nội, đêm 05 tháng 09
năm 2015
ĐÊM
- Tặng V yêu -
Đêm bức bối
Em đè ta nghiến ngấu
Đêm chuyển màu
Cắn rách toác bờ môi.
Em ưỡn người
Rướn ngực
Hé môi
Ta lách lưỡi lựa chiều
yêu khớp nhịp.
Bấu chặt tay
Em đẩy ta bắt nhịp
Đêm lõa lồ
Rần rật
Đốt thịt da.
*.
Hà Nội, đêm 26 tháng 06
năm 2015
NHỚ
- Tặng V yêu -
Đêm tỉnh giấc
Khát mắt cười chiều qua
lăn trên chiếu
Căng người
Run rẩy cuộc yêu.
Đêm dài quá
Gió trườn qua khe cửa
Mưa rỉ rả
Tiếng cười rúc rích vọng
từ xa...
*.
Hà Nội, 14 tháng 04 năm
2015
BIẾT
Ừ biết
Em rồi chẳng đợi
Mà lòng chẳng nỡ buông
lơi.
Ừ biết
Chỉ lời giả dối
Mà tin, tin đến cạn lời.
Thôi thì
Sắm vai người dại
Ngô nghê với tháng năm
dài
Một mai giữa đời gặp lại
Chỉ là lữ khách vãng lai.
Thôi thì
Xuân tình trễ nải
Gãy duyên, gãy cả trâm
cài.
*.
Hà Nội, Ngày 21 tháng 03 năm 2015
DẠI
Lại gặp người ta ở phố xa
Lại giọng người ta khéo
khéo là
Lại men say ấy, vòng tay
ấy
Lại lựa phím đàn...
Lại đứt dây...
*
Hà Nội, 18 tháng 02.2015
DẠI YÊU
Thôi nào
Thêm một đêm nay
Gót hồng lạc bước đẫy
ngày với xưa
Xin đừng rũ vội áo mưa
Để tôi vét chút hương thừa
kẻo rơi.
Niềm vui dẫu chỉ nửa vời
Có sao đâu?
Vẫn cứ ngời ngợi hương!
Chẳng cần người nhớ người
thương
Chỉ tôi
Chín nhớ
Mười thương
Đủ rồi.
Chấp chi miệng lưỡi người
đời
Dại yêu
Chuốc tiếng ngu đời
Chẳng sao!
*.
Hà Nội, đêm 13 tháng 02
năm 2015
EM
Ta gạ em cạn chén
Thế là em cạn ta
Nửa đời ta trễ hẹn
Em nồng nàn đốt ta.
Run rẩy, em ghì ta
Quấn vào ta hoang dại
Thẫn người, ta ngây dại
Uống em từng giọt say.
Trời đất như cuồng say
Ngả nghiêng theo nhịp
phách
Nửa đời trai trinh bạch
Em nhuộm ta ngả màu.
*.
Hà Nội, đêm 21 tháng 01
năm 2015
THỨC
Ngủ đi
Đừng mãi nghĩ
Đã là gì đâu
Sao bắt người ta len vào
giấc ngủ
Tội lắm
Người ta buồn
Mình bứt rứt con tim
Ngủ đi
Khuya rồi
Lăn phải lăn trái làm chi
Vò đầu bứt tóc làm gì
Chiếu chăn hơi người đã thiếu
Nghĩ nhiều có được gì đâu
Mùa đông đêm dài càng
lạnh!
Ngủ đi
Khuya rồi
Thôi đừng gặng hỏi
Thôi đừng mãi nghĩ
Một mình
Đêm lạnh
Dài thêm.
*.
Hà Nội, đêm 15 tháng 01
năm 2015
CHẾT
Chén rượu buồn cay đắng
Ta tiễn người sang ngang
Kể từ trăng tàn ấy
Ta chết dần ai hay.
*.
Hà Nội, chiều 17 tháng 12
năm 2014
NGHỈ LẠI
- Với T.L.A -
Thì em cứ ở lại đây
Đêm nay
Chỉ một
Đêm nay
Ngại gì
Hỏi em
Em chẳng nói gì
Chỉ nghe hơi thở có gì
như say
Bàn tay khẽ chạm bàn tay
Mà hương yêu đã dâng đầy
dấu yêu
Ngẩn ngơ tím cả trời
chiều
Sẽ sàng chi kẻo cánh diều
hụt dây
Ừ thì
Cứ ở lại đây
Đêm nay
Chỉ một đêm nay
Ngại gì.
*.
Hà Nội, chiều 18 tháng 12
năm 2014
NGƯỢC DÒNG
Hôm nọ có người ghé bến
sông
Nói chuyện nhà bên đã gả
chồng
Từ độ ngược dòng đi xây
mộng
Chả thấy một lần ghé bến
sông.
Tôi biết người ta chẳng
ngóng trông
Chỉ mình tôi với mộng hư
không
Chiều qua lạc bước về Kim
Động
Tôi lại trắng đêm hứng
gió đồng.
Tôi biết người ta đã gả
chồng
Giờ là mệnh phụ giữa phố
đông
Tôi buồn tôi giận tôi dại
mộng
Say mãi đò ngang khách má
hồng.
Đã mấy đông rồi, đã mấy
đông
Bếp lửa nàng nhen có đượm
hồng
Mỗi bận nàng ra cài then
cổng
Có lạnh so người trước
gió đông?
Nàng có còn quen nép cạnh
chồng
Hững hờ dạo gót giữa phố
đông
Lá vàng lả tả khi chiều
xuống
Có thấm cô đơn bởi gió
cuồng?
Tôi biết người ta chẳng
đoái trông
Chỉ mình tôi với mộng hư
không
Tôi buồn tôi giận tôi dại
mộng
Lỡ cả chuyến đò khách
sang sông.
*.
Hà Nội, Ngày 29 tháng 11
năm 2014
VẪN LÀ...
- Với T.L.A -
Vẫn là em, của ngày xưa
Vẫn là thề thốt em chưa bao
giờ
Vẫn là em, cứ hững hờ
Vẫn là muôn sóng nghiền
bờ, nghiến anh.
*.
Hà Nội, đêm 07 tháng 11
năm 2014
LIỀN ANH LIỀN CHỊ
Ơ này lúng liếng
Ơ này lả lơi
Nhịp phách chơi vơi
Chênh vênh lời hát
Ờ thì gió mát
Ờ thì trăng thanh
Ngơ ngẩn liền anh
Ngả nghiêng liền chị
Gió luồn mộng mị
Mớ bảy mớ ba
Yếm thắm nhú hoa
Đêm trăng rờ rỡ
Người ơi người ở
Người ở người ơi
Nhịp phách buông lơi
Tính tang tang tính.
*.
Hà Nội, 07 tháng 10 năm
2014
Ở LẠI
Thì cứ lại đây. Ngồi
xuống đây
Nhấp chén rượu thơm ủ lâu
ngày
Ngoài kia mưa gió nhiều
như thế
Ở lại đi em. Mai hãy về.
Ta biết sự đời cũng nhiêu
khê
Mười hai bến nước lắm ê
chề
Em về hay ở đều như thế
Ngang dọc miệng đời chẳng
bớt chê.
Thôi ở lại đây. Nghỉ lại
đây
Ngực ta làm gối thật êm
dầy
Tay ta làm nệm nhung rất
ấm
Em quấn thân ta tựa chăn
mềm.
Ta muốn đêm này em với ta
Quyện từng hơi thở trộn
thịt da
Ưu phiền cứ mặc trôi theo
gió
Nào hãy cùng ta dạo bến
mơ.
*.
Hà Nội, chiều 04 tháng 09
năm 2014
MƠ TRĂNG
- Thương tặng T.T.Q.T -
Em rướn mình hà hít nụ
hôn anh
Tê tái lắm. Cuộc tình
mình thật tội
Môi khóa môi mà sao xa
vời vợi
Đêm cuống cuồng khỏa lấp
nỗi chơi vơi.
Anh vùi mình giấu vội lệ
rơi
Tim rời rã giữ cõi hồn
trống vắng
Câu yêu đương nửa chừng
nghẹn đắng
Đêm rã rời lẩn khuất ánh
trăng thanh.
Anh ngại ngùng khi em
chợt hỏi anh
“Anh hạnh phúc hay chỉ
lời chót lưỡi”
Biết nói sao để không
thành giả dối
Rưng rức buồn...
Day dứt giấc mơ trăng.
*.
Hà Nội, đêm 02 tháng 09
năm 2014
NGƯỜI XƯA
Thấm thoát thế mà đã mười
năm
Hôm nay gặp lại khác xưa
nhiều
Lời em nhạt lắm, xa xăm
lắm
Em chỉ chiều ta. Đâu có
yêu.
Ta biết nên ta cố nói
nhiều
Để lòng bớt lạnh, bớt cô
liêu
Người ta chẳng bảo tình
dang dở
Chỉ đẹp với ai quá dại
khờ!
Ta trách vì ta quá dại
khờ
Dại khờ nên mãi cứ ngu
ngơ
Mười năm gặp lại em chẳng
nỡ
Ta lại mơ hồ lạc bến mơ.
Ta biết chiều nay gió
lạnh về
Mưa dầm rồi sẽ đến lê thê
Người ta gói ghém dăm
chuyện cũ
Vất ở Tây hồ cũng đã lâu.
*.
Hà Nội, chiều 08 tháng 08
năm 2014
HƯƠNG THU
Ô kìa chiều
Ai thả nắng vương cây
Tóc rối ai bay
Mòn ai đuôi mắt
Điệu lý buông lơi tính
tang khoan nhặt
Da diết bổng trầm xao xác
sông xưa
Ta hỏi chiều
Thu đã về chưa
Mà lá vàng rơi khẽ
nghiêng thật nhẹ
Mà gió mơn man vuốt ve
thật khẽ
Biêng biếc trời chiều
Man mát hương sen.
Ta hỏi chiều
Sao rất đỗi thân quen
Tí tách bếp ai dẻo thơm
cốm mới
Câu lý giao duyên ngập
ngừng bối rối
Bồng bềnh người ơi
Mây tím lưng trời.
*.
Hà Nội, chiều 07 tháng 08
năm 2014
CHÁN YÊU
Em lại đến cuốn ta vào
hoan lạc
Chớp nhoáng tình
Nhớp nháp men yêu.
Em về rồi ném lại cô liêu
Chăn gối lệch
Nụ cười bạc phếch.
Ta bỗng chán vị yêu nhạt
thếch
Xộc xệch tình
Lếch thếch tiếng yêu.
*.
Hà Nội, chiều 07 tháng 08
năm 2014
LỠ HẸN
- Với T.L.A -
Người hẹn cuối tuần sẽ
ghé chơi
Ta về khấp khởi đứng với
ngồi
Hôm qua thứ 7 mưa dày quá
Tận chủ nhật này mưa vẫn
mưa.
Người lại một lần lỡ ghé
chơi
Ta lại chông chênh vỡ nụ
cười
Ơi hỡi ông trời đùa dai
thế
Rắc ngâu sao lại rắc mùa
hè!
*.
Hà Nội, đêm 14 tháng 07
năm 2014
ĐỪNG TRÁCH ANH
Đừng trách anh ngắc ngứ
mãi chữ yêu
Chỉ ngấu nghiến em cho
nghiền cơn khát
Không biết dìu em nương
theo câu hát
“Yêu nhau mấy núi cũng
trèo...”
Đừng trách anh viện mãi
số tréo kheo
Chỉ muốn cuốn em vướng
dây oan nghiệt
Không biết ghìm em giấu
cơn cuồng nhiệt
“Yêu nhau cởi áo trao
nhau...”
Đừng trách anh tim chẳng
biết buồn đau
Cuống quýt cuồng say
những tình vội vã
Đắng đót tim em lửa nồng
hóa đá
Yêu nhau chết lặng nửa
đời...
Đừng trách anh cay nghiệt
thế em ơi
Anh muốn hương yêu mặn
mòi say đắm
Nhưng sợ đường yêu dấn
sâu vực thẳm
Yêu nhau chuốc hại cả
đời...
Đừng trách anh...
Đừng trách nữa...
Yêu ơi...
*.
Hà Nội, đêm 19 tháng 06
năm 2014
BỎ TÌNH
- Với Quyên yêu -
Anh nhé, em đành bỏ cuộc
yêu
Vì em sợ lắm những buổi
chiều
Gió lạnh mưa dầm run ngõ
vắng
Lủi thủi em ngồi ngóng
trăng thiu.
Anh ạ, mà thôi nói chi
nhiều
Duyên mình nào biết sẽ về
đâu
Loan phòng lẻ bóng em cứ
đợi
Ong bướm dập dìu anh cứ
vui.
Rồi sẽ có ngày anh bỏ đi
Khi em nhan sắc chẳng còn
gì
Lạnh lùng anh đẩy em ra
phố
Anh bảo tình yêu đã hết
rồi.
Biết thế nên giờ em sẽ đi
Này đây chìa khóa trả tay
người
Và này chiếc nhẫn đôi chỉ
rưỡi
Và nữa đôi giày, cả khăn
đôi.
Anh nhé, tình ta đã ngắt
rồi
Em về hong lại tuổi đôi
mươi
Ướp vào trong đó đôi dòng
chữ
Hận kẻ sang sông nát một
đời.
*.
Viết lại, đêm 24 tháng 07
năm 2014
BUÔNG BỎ NHÉ EM
Này em
Sao mãi nói chuyện không
có thực
Sao mãi đau nỗi đau không
thực
Tự nhốt mình
Tự đày mình
Sao dại thế, hả em!
Con chim khôn biết chọn
cành đậu
Người sống khôn biết bỏ
hận thù
Ai dại ai
Ai nuốt lệ vì ai
Trời xanh biết
Anh và em đều biết
Oan ức chi buông lời cay
nghiệt
Chuyện lâu rồi cứ để gió
cuốn trôi.
Chạm trán nhau dẫu hà
tiện nụ cười
Thì cũng chớ cau mày,
quay mặt
Em như thế càng thêm quay
quắt
Những nỗi đau tự tạo cho
mình
Những nỗi đau giả thực
của mình.
Em hận mình
Em hận trời xanh
Em hận anh bầm gan tím
ruột
Em cố giữ trái tim rức
buốt
Em cố giữ niềm đau giả
thực
Em được gì?
Sao khổ thế, hả em!
Buông bỏ đi
Chuyện cũng lâu rồi
Ai nợ ai đâu còn quan
trọng
Em hãy sống như một thời
đã sống
Trái tim lành hít khí
trời xanh
Em không cần thầm cám ơn
anh
Như cái thủa còn nhiều bỡ
ngỡ
Như cái thủa em cười rạng
rỡ
Buông bỏ đi
Chuyện cũng lâu rồi.
*.
Hà Nội, ngày 12 tháng 05
năm 2014
EM NHẮN TIN RẰNG
Em nhắn tin rằng: Thương
anh ghê
Gà trống nuôi con lắm
vụng về
Nghe chuyện rầu lòng,
thương anh quá
Sợ lắm miệng đời, chẳng
dám qua.
Em nhắn tin rằng: Ở quá
xa
Nên chỉ loanh quanh giúp
gọi là
Chén bát lâu ngày ai giúp
rửa?
Sân vườn ai dọn lúc nắng
mưa?
Em nhắn tin rằng: Đã yêu
chưa
Thấy bé hôm xưa cũng
chẳng vừa
Người đâu tí tuổi mà ghê
gớm
Xóm dưới làng trên lắm kẻ
gờm.
Em nhắn tin rằng: Chớ bờm
xơm
Người ta nào phải cá
trong nơm
Thiên hạ bây giờ chiêu
trò lắm
Thôi, vì con cái, “nhịn”
vài năm.
Em nhắn tin rằng: Nghĩ mà
căm
Oan gia ngõ hẹp, muốn băm
vằm
Mẹ cha cái lũ ham tình
ái!
Sư bố cái đồ chẳng giống
ai!
*.
Hà Nội, đêm 04 tháng 05
năm 2014
TIM ĐAU
Chẳng biết nữa
Con tim đã bao lần chắp
vá
Thêm một lần đau nữa
Có sao đâu.
Hắt hiu chiều
Xao xác gió vu vơ
Lời hẹn ước ném chềnh
hềnh đầu ngõ.
Ta dẫu biết trăng lúc mờ
lúc tỏ
Vẫn không quen lời yêu
chóng hao gầy
Ta sẽ cố để không ai thấy
Héo hắt chiều
Sưng tấy trái tim yêu.
*.
Hà Nội, chiều 03 tháng 05
năm 2014
SAY YÊU
- Với T.L.A -
Yêu thương nhé. Một lần
thôi. Là đủ
Ta đâu cần gian díu giữa
nhân gian
Uống nữa đi. Đây rượu
ngọt. Môi mềm
Đêm lạnh lắm đừng để ta
lẻ bạn.
Nào nâng chén cho sầu sầu
rũ bỏ
Trút áo xiêm cho đêm bớt
ngại ngần
Đây rượu nồng, men ủ đã
nhiều năm
E ngại thế... Làm sao ta
chẳng giận.
Thì ta biết thuyền em
chưa bến đậu
Giấu mơ hoang vật vã đợi
phong cuồng
Ta nhốt mình đằng đẵng
mấy mùa ngâu
Nén lơi lả loạn điên nơi
cõi mộng.
Ừ thì rượu. Ừ thì thơ. Ừ
mộng đẹp
Ừ thì say cho hỉ hả phong
trần
Đêm phập phồng, ngực nõn
hứng trăng non
Môi đón lưỡi uống hương
tình bất tận.
Yêu thương nhé.
Một lần thôi. Là đủ
Ta đâu cần gian díu giữa
nhân gian...
*.
Hà Nội, đêm 11 tháng 04
năm 2014
LÁNH YÊU
Sao chẳng nói yêu từ sớm
Khi anh đương còn trẻ
trai
Bây chừ lừ đừ, lọm khọm
Anh nào dám mộng với ai.
Đâu phải ra chiều ái ngại
Đâu phải giả đò lo xa
Chỉ e nhỡ đường ân ái
Khiến em đứt ruột chiều
tà.
Thì đấy, em chớm vào hạ
Anh đà ngấp nghé thu qua
Chữ yêu nghe chừng xa lạ
Biết mình, chẳng dám mơ
xa.
Ừ thì, tình yêu không
tuổi
Ừ thì, cố học người ta
Nhưng đà chồn chân mỏi
gối
Bước dồn bước hụt khó
qua.
Thôi đành như người xa lạ
Hững hờ gom gió mùa đông
Thẩn thơ nhìn cây trút lá
Lánh nghe điệu lý tơ
hồng.
*.
Hà Nội, đêm 24 tháng 03
năm 2014
MÙA XUÂN
“- Cô bé ơi bán tôi nhiều
mớ
Thừa dăm đồng tôi gửi
phiên sau
Tôi không quên. Và mong
cô sẽ nhớ
Lính nghèo mà. Thông cảm
nghe cô.”
Đám lính trẻ cười vang
rồi nhanh bước
Cô nhìn theo xao xuyến nụ
cười
Cơn gió thoảng nhẹ trưa
hè nóng nực
Tôi ngỡ mình lạc giữa mùa
xuân.
*.
Viết lại, 12 tháng 03 năm
2014
CHIA TAY
- Với Nguyễn Minh Phượng -
Chia tay nhé
Đừng buồn em nhé
Chút nắng chiều vội vã
chạy từ lâu
Em đừng tiếc gió chiều
bảng lảng
Ánh hoàng hôn tím sẫm
chân trời
Em đừng tiếc phút giây
ngóng đợi
Đừng tiếc chiều đếm lá
vàng rơi.
Chia tay nhé
Đừng buồn em nhé
Ánh hoàng hôn vụt tắt lâu
rồi
Em nhớ đến bến sông ngày
ấy
Nhặt cho anh câu hát lỡ
quên
Em hãy đến gốc đa đầu ngõ
Xóa dùm anh dòng chữ mộng
mơ.
Chia tay nhé
Đừng buồn em nhé
Đêm tàn canh
Vọng tiếng ơi đò
Qua bến cũ đừng nghe sóng
dội
Cũng đừng nhìn ghế đá
tuổi thơ
Dẫu lòng em day dứt vô bờ
Câu ca cũ
Con đò chiều
Và gió chiều bảng lảng
Em hãy nhớ giờ là kỷ niệm
Dư âm buồn
Day dứt cũng thế thôi
Ta chia tay
Đêm hết đã lâu rồi.
*.
Viết lại, đêm 11 tháng 03
năm 2014
MƠ EM
Đã dặn lòng chỉ được
ngắm em thôi
Sao cứ để tim mình nhức
nhói
Em bên ai nói cười vui
vẻ thế
Tay trong tay mắt cứ
biếc như cười.
Ừ thì rằng nó trẻ,
đẹp trai
Nó giỏi giang lại con
nhà quyền thế
Nhưng van em đừng dịu
dàng như thế
Có gì hay mà tíu tít nói
cười?
Ta thực lòng chỉ muốn
ngắm em thôi
Đâu dám ước điều ta mong
đợi
Chỉ tại em cứ thản nhiên
rời rợi
Đốt lòng ta bằng ánh mắt
biết cười.
Ta nhủ lòng đừng mãi ngu
mơ
Nhưng tim ta cứ run rẩy
đợi chờ
Ta già rồi, ốm yếu lại
ngu ngơ
Sao cứ khát giấc mơ em,
rõ khổ.
*.
Hà Nội, chiều 18 tháng 02
năm 2014
CHỚM GIÀ
Mình già rồi anh nhỉ
Thời gian thế mà nhanh
Mới vài chuyện loanh
quanh
Tóc đã pha màu bạc.
Em lặng nhìn nơi khác
Tiếng thở dài nén sâu
Như gom cả trời ngâu
Mưa phủ dầy lấp lối.
Ngập ngừng anh bối rối:
- Nói già nghe sao được
Chỉ là không như trước
Da sạm màu hơn thôi.
Em khẽ mím đôi môi
Mắt thôi nhìn nơi khác
Giọng thoảng nghe khang
khác:
- Mình già rồi mà anh...
*
Hà Nội, ngày 23 tháng 01 năm 2014
TỰ TÌNH
Và em ngúng nguẩy dưới
thềm
Và lim dim mắt để đêm
phập phồng
Và mênh mông gió ven đồng
Và tôi cùng với bến sông
chòng chành.
*.
Hà Nội, đêm 05 tháng 01
năm 2014
NHỎ TO BẰNG THỪA
Trai đơn gái lẻ đùa
nhau
Quá đà một chút...
dỗi nhau làm gì
Muốn thương thì bớt lầm
lì
Muốn yêu phải biết cười
khì hứng duyên
Mưa dầm gió bấc triền
miên
Nửa đời đói phận khát
duyên, thật buồn
Đêm qua lạc ổ chuồn chuồn
Giậu thưa phên thoáng gió
luồn, chẳng sao.
Sợ gì danh phận hư hao
Sợ gì thiên hạ trông vào
nhỏ to
Sợ gì nhỉ? Chẳng phải lo!
Trai đơn gái lẻ … nhỏ to
bằng thừa!
*
Hà Nội, đêm 15 tháng 12
năm 2013
NGƯỜI ĐẸP
- Tặng Liên PHS K11 -
Em nhỉ, “có người rẽ
ngang đây
Khẽ nhón gót chân, nhẹ
như này” (*)
Lấp lánh nụ cười, ôi,
duyên lắm
Nắng cũng ngác ngơ, rớt
bên thềm.
Thì đấy, hương nồng vẫn
quanh đây
Vương víu bâng khuâng cả
nửa ngày
Người đâu mà trắng, tươi
như nắng
Suối tóc vờn bay giỡn
nắng vàng.
*
Hà Nội, ngày 05 tháng 12
năm 2013
(*): Thơ của Liên PHS K11
TÌNH NỞ
Nở ơi... đận ấy... trăng
hè
Giả ngây
Nở để Chí đè
cưỡng yêu
Ơn trời đêm ấy Chí liều
Cháo hành Thị Nở còn
phiêu đến giờ.
Vườn trăng nhễ nhại chẳng
ngờ
Hương tình Thị Nở đến giờ
vẫn tươi.
*
Hà Nội, ngày 30 tháng 11
năm 2013
CHẲNG CẦN CHỒNG
- Với người mẹ đơn thân -
Chỉ muốn con thôi. Chẳng
muốn chồng
Phải thằng cờ bạc thế là
xong
Nay nó gá đề mai gá bạc
Chiếu đất màn trời...
Chịu nổi không?
Chỉ muốn con thôi. Chẳng
muốn chồng
Quơ nhầm thằng nghiện thế
là xong
Chổi cùn rế rách đem cầm
cố
Sớm thành góa phụ... Có
cực không?
Chỉ muốn con thôi. Chẳng
muốn chồng
Vướng thằng mê rượu thế
là xong
Nay nó chửi thề mai nó
đập
Sống thừa như thế... Có
đáng không?
Chỉ muốn con thôi. Chẳng
muốn chồng
Vớ thằng say gái thế là
xong
Loan phòng vò võ thân đơn
chiếc
Nuốt lệ thành dòng... Có
tủi không?
Chỉ muốn con thôi. Chẳng
muốn chồng
Nhầm thằng sợ gái thế là
xong
Chăn xô gối lệch hồn đơn
chiếc
Héo hắt cuộc đời... Đắng
cay không?
Chỉ muốn con thôi. Chẳng
muốn chồng
Hỏi người quân tử sẵn
lòng không
Một vốn bốn lời xin gửi
đủ
Đây chỉ cần con! Chẳng
cần chồng!
*
Hà Nội, ngày 28 tháng 11
năm 2013
RƯỢU SAY
Ừ này thì rượu. Ừ thì say
Ừ rượu tri âm ủ lâu ngày
Ta uống đêm nay cho thỏa
thích
Cho trời cùng đất ngất
ngưởng say.
Nào nhấc chén lên. Cạn để
say
Men tình chiu chắt ủ bấy
nay
Đêm nay ta hứa say cùng
bạn
Thế gian? Điên đảo được
mấy ngày?
Thôi kệ cuộc đời. Ta cứ
say
Rượu ngọt đào thơm vơi
lại đầy
Ta kệ Cuội già từ cung
Quế
Khẩn khoản mời ta ghé đôi
ngày.
Ta chẳng ghé đâu. Ta ở
đây
Sóng sánh mềm môi chén
rượu đầy.
Thôi Cuội về đi ta chỉ
muốn
Đêm nay thỏa thích ta
được say.
*
Hà Nội, đêm 04 tháng 10
năm 2013
TRẢ EM
Đứng trước em anh thành
người rất lạ
Thả rông hồn đắm đuối mắt
em
Em rất gần
Nhưng cũng thật xa xăm
Em hời hợt để anh thèm vị
biển
Em hoang sơ để anh khát
đại ngàn.
Anh ngợp mình trong ảo
vọng ái ân
Mải lặn ngụp xây lâu đài
trên cát
Giấu niềm riêng em thản
nhiên bỡn cợt
Kéo mùa đông giá lạnh
nhích gần
Anh đốt mình cháy bỏng si
mê
Thổn thức mãi miền yêu
không thể.
Anh biết thế
Và anh không thế
Sánh vai em dạo bước song
hành
Gió đại ngàn khắc khoải
rừng xanh
Sao phải lén mơ nơi xa
lắm
Trả lại em niềm đau đằm
thắm
Trả đêm hoang vật vã rã
rời
Câu thơ tình viết vội gãy
đôi
Nhịp yêu ấy anh đành lỡ
dở
Chân nhẹ bước. Tim yêu bỏ
ngỏ
Khép nụ cười héo hắt nửa
đời trai.
*
Hà Nội, ngày 23 tháng 10
năm 2013
BỎ YÊU
- Với P.T.T -
Em nhắn gửi ta mấy ý yêu
Nào mây lãng đãng quắt
quay chiều
Nào hanh hao nắng se se
lạnh
Nào mấy bữa nay lá rụng
nhiều.
Ta có cần đâu mấy ý yêu
Đừng than nắng nhạt với
mưa nhiều
Đã quen kiêu hãnh đêm
lạnh vắng
Đừng díu gian ta ánh
trăng thề.
Ta đã quên rồi những đam
mê
Tơ giăng ngáng lối nghẽn
đường về
Nhịp yêu sai lỡ ta bỏ hết
Thôi đừng rủ nguyệt níu
gió mây.
Thì cứ về đây hóng gió
tây
Giỡn trăng sóng soãi vắt
ngang đồi
Hồn ta từ bữa đi hoang ấy
Đã chết từ lâu tiếng yêu
rồi.
*
Hà Nội, ngày 25 tháng 10
năm 2013
NỠ NÀO THẾ EM
Nỡ nào gọi anh bằng chú
Để anh nói chuyện không
vào
Nhìn nhau có chiều gượng
gạo
Chuyện trò cứ nhạt làm
sao
Nỡ nào gọi anh bằng chú
Để anh nhanh bạc mái đầu
Hơn chừng đôi ba chục
tuổi
Có nhiều xa cách lắm đâu
Nỡ nào gọi anh bằng chú
Em nghe có thấy nặng nề
Đâu phải vì anh thích trẻ
Chỉ là xưng chú không
quen
Nỡ nào gọi anh bằng chú
Quen rồi khó đổi lắm em
Anh vầy nhưng còn xuân
lắm
Nỡ nào cứ chú thế em.
*
Hà Nội, ngày 29 tháng 10
năm 2013
QUA ĐÒ
- Với Nguyễn Minh Phượng -
Chiều trở lại bến xưa
Thấy sông trôi khác quá
Mây trời bay cũng lạ
Gió hình như chuyển
mùa.
Đâu tiếng ai cười
đùa?
Đâu đêm trăng thao
thức?
Sông ơi còn thổn thức
Vắt ngược dòng về đâu?
Đã qua mấy mùa ngâu
Em sao chưa về lại?
Đò xưa ơi khờ dại
Neo mình đậu nơi đâu?
Em giờ ở nơi đâu?
Có thương về chốn cũ?
Có tan vào giấc ngủ
Buốt lạnh vài giọt ngâu?
Nắng tắt màu từ lâu
Mưa đã thôi tầm tã
Gió ngừng cơn vật vã
Sông oải mình, ngác ngơ.
Sao ta mãi thẩn thơ
Thương một thời lỡ dở...
"Người xưa đâu xa
vắng
Ai đưa tôi qua đò.".
*
Hà Nội, ngày 27 tháng 09
năm 2013
CHIỀU THU
Bảng lảng chiều
Em thẩn thơ nhặt nắng
Tiếng chim kêu lảnh lót
sau vườn
Chiếc lá mỏng cuộn mình
rơi khẽ
Gió liu riu
Run rẩy khóm cúc vàng
Ngơ ngác nắng
Em thẩn thơ nhặt nắng
Hoa cúc vàng se sẽ trổ
bông.
*
Hà Nội, đêm 12 tháng 09
năm 2013
AI MUA
- Tặng L.Q.V -
Ai mua tôi bán tôi nào
Một đồng ba cắc năm hào
chín xu
Người đời nhệch miệng bảo
ngu
Chỉ em tẩn ngẩn mười xu
đáng tiền.
Em mua lấy chút hão huyền
Chút cay đắng với muộn
phiền, để yêu
Chỉ mong dẫu nhạt nắng
chiều
Có chơi vơi cũng đừng
nhiều lả lơi...
*
Vụng về cái tuổi đôi mươi
Chẳng mơ “bói phượng”, em
tôi cưới chồng
Gạt câu cái nợ đèo bòng
Hớn ha hớn hở theo chồng
sang sông.
Thế rồi lạnh nhạt mùa
đông
Thế rồi ngán kiếp chung
chồng lạ quê
Thế rồi mưa gió dầm dề
Thế rồi rưng rức, ủ ê nao
lòng
Thế rồi tháo cũi sổ lồng
Thế rồi thoát nợ có chồng
như không...
*
“Ba đồng một mớ đàn ông”
Ai mua tôi bán đôi ông
làm chồng...
*
Hà Nội, ngày 31 tháng 08
năm 2013
NGƯỜI ƠI … NGƯỜI Ở
- Với Nguyễn Minh Phượng –
Ngơ ngác níu tìm “người
ơi người ở”
Chống chếnh men say
“người ở đừng về”
Quan họ dặt dìu
Chông chênh câu hát
“Yêu nhau cởi áo trao
nhau”
“Về nhà dối mẹ qua cầu
gió bay”...
Run rẩy
Thẹn thùng
Ngẩn ngơ yếm thắm
Líu ríu tơ tình ai kẻ
giăng tơ?
Quan họ dùng dằng
“Người ơi người ở”
Lập cập chữ yêu chưa dám
tỏ bày
Ngơ ngác níu tìm
Chống chếnh men say...
*
Hà Nội, ngày 31 tháng 07
năm 2013
KẺ BẠC TÌNH
Lời thường nói chẳng thèm
nghe
Lẳng lơ nên mới éo le lối
về
Xưa ai khéo phụ câu thề
Đem tình chồng vợ quét lê
phố phường
Giờ rằng thương nhớ đủ
đường
Lảng quên những lúc xúc
tường đổ đi
Gieo bao tiếng bấc tiếng
chì
Giờ ngồi giọt ngắn giọt
dài ỉ ôi
Trách người ta bạc tựa
vôi
Mà quên vẽ lại nét môi
thâm màu
Khéo chưng khuôn mặt ràu
ràu
Nỉ non can cớ nhạt màu ái
ân
Đổ thừa phóng túng đôi
chân
Mới oan gánh kiếp bụi
trần đa đoan...
Nực cười cái thói hồng
nhan
Mười phương đủ cả còn oan
nỗi gì!
*
Hà Nội, ngày 13 tháng 07
năm 2013
EM TÔI
- Mến tặng Huyền Thương -
Chòng chành nón
thúng quai thao
Em tôi hớt
nắng gom vào mùa đông
Trời chiều nổi nhẹ
cơn giông
Nón bay nắng tắt em
tôi khóc ròng
Khóc rằng trời thật bất
công
Năm nay lại nữa mùa đông
rất dài....
*.
Hà Nội, ngày 06 tháng 07
năm 2013
SÔNG TRĂNG
Vâng, từ độ ấy đến giờ
Sông trăng dẫu cạn vẫn
chờ đò xưa
Cầu trời đổ một trận mưa
Cho sông trắng nước đò
xưa trở về.
*
Hà Nội, ngày 26 tháng 06
năm 2013
Ừ THÌ
Ừ thì ngưng nửa cuộc chơi
Ừ thì chấp chới nửa vời
chữ yêu
Ừ thì quánh đặc cô liêu
Ừ thì chát mặn niềm
đau... Ừ thì...
*
Hà Nội, chiều 23 tháng 06
năm 2013
NÍU XUÂN
Anh bảo thằng này ngớ
ngẩn
Chị lườm rõ thật em tôi
Hoa tàn rồi hoa lại nở
Trăng khuyết rồi trăng
lại tròn
Chỉ mình em tôi dớ dẩn
Vít mây bẻ gió kết
thuyền...
Sớm nay Xuân về qua ngõ
Tay bế tay bồng rất
vội...
Cây si già thêm mấy tuổi
Níu xuân đợi đến bao
giờ...
*
Hà Nội, ngày 18 tháng 05
năm 2013
GÁ TÌNH
Rồi em cũng phải gả chồng
Rồi tôi cũng phải làm
chồng người ta
Thôi thì hai bảy mười ba
Bữa nào trời đẹp tôi qua
bỏ trầu.
Người ta lấy bạc bắc cầu
Để tôi sấp ngửa cơi trầu
lỡ duyên
Người ta khát lộc say
quyền
Để em phận gái thuyền
quyên bẽ bàng.
Gặp nhau khi đã trễ
tràng
Dở dang duyên phận nhỡ
nhàng lời yêu
Chỉ là gạo nấu chung
niêu
Chẳng mong củ ấu khéo
yêu thành tròn
Đã quen ngậm trái bồ
hòn
Nào đâu nghĩ đến vuông
tròn nặng sâu…
Bữa sau tôi sẽ bỏ
trầu
Để em thôi gả làm dâu
nhà người.
*
Hà Nội, ngày 20 tháng
03 năm 2013
Ế DUYÊN
Anh bảo
Sao mãi mày chưa cưới
vợ
Chị cười chắc đợi
bén duyên
Anh nhìn, đẹp trai như nó
Thiếu gì đứa ngẩn đứa
ngơ.
Lời khen còn lăn trong
ngõ
Đã nghe câu mắng thằng
khờ
Suốt ngày trăng sao mây
gió
Duyên đâu đến kẻ ngù
ngờ...
Thế rồi, xuân qua mấy
bận
Thế rồi, đông khép mấy
lần
Em tôi vẫn ngồi thờ thẫn
Đếm mây mặt cứ bần thần.
*.
Hà Nội, ngày 10 tháng 01
năm 2013
HOA NHÀI
- Mến tặng H.H.Ph –
Lần đầu đến thăm tôi
Cô mang theo một đóa hoa
nhài
Hoa bình dị
Tôi mỉm cười
Nhìn mây bay
Hờ hững.
Rồi lần sau
Cả những lần sau
Cô không mang thay đổi
sắc màu
Vẫn bình dị những đóa
nhài nho nhỏ
Và tôi cười
Hờ hững ngó mây trôi.
Rồi một chiều cô không
đến thăm tôi
Một ngày đông hoa nhài
không nở
Tôi ngơ ngẩn bên thiếp
hồng để ngỏ
Ngó mây trời tôi đếm bâng
quơ
Tôi trách cô vội bước
sang đò
Không thương nhớ những
cánh nhài nho nhỏ
Thấm trong tôi hương nhài
nỗi nhớ
Tôi trách mình hờ hững
ngó mây trôi.
*
Đại học Văn Hóa Hà Nội
1990
KHÔNG ĐỀ
- Mến tặng H.H.Ph -
Ngày mai em theo chồng
Ngày mai tôi lên biên
cương
Mối tình ngày thơ bẻ lửa
Thôi.
Về.
Sao còn lần lữa
Em cười. Làn môi héo hắt
Giọt sầu tôi mang.
*
Đại học Văn Hóa Hà Nội
1990
NHẮM RƯỢU VỚI “CƯỠNG XUÂN”
- thơ Đặng Xuân Xuyến
*
Tôi có thói quen mỗi lần đọc thơ, khi gặp một câu hay, ý lạ
thường tự thưởng cho mình một ly rượu - thắp lửa ở lòng mình, thả hồn lang
thang trên ngọn nguồn, bến bờ say của câu chữ. Và hôm nay đọc tập: Cưỡng
Xuân của Đặng Xuân Xuyến, không cưỡng nổi lòng mình, không thể hoãn cái
sự sướng, tôi nhắm rượu với thơ.
Sao lại Cưỡng Xuân?
Người ta thường nói đón xuân, khao khát mùa xuân về, có người rẽ lá vàng chặn
lối xuân đi và chặn nẻo xuân về; có thể yêu xuân và thù hận mùa xuân, nhưng Cưỡng Xuân thì chưa có ai dám “liều” như nhà thơ Đặng Xuân Xuyến.
Mùa xuân như thiếu nữ huyền bí trong vẻ non tơ mà nhà thơ dám
cưỡng xuân sao? Không thể! Nhưng nhan đề tập thơ là “Cưỡng Xuân” rất lạ, gợi
trí tưởng tượng, hoang mang, mời gọi tìm hiểu. Ôi “Cưỡng Xuân”! Mới nghĩ đến thôi đã thấy lạ và không khỏi giật mình.
Và tôi như kẻ vụng trộm lắng nghe tiếng nói thì thầm của đôi
trai gái: “Em gạ một đêm chồng vợ/ Cho
mùi da thịt thơm hương”, và tiếng chàng trai: “Ừ thì, một đêm thôi nhé/ Mai đừng, nữa gạ một đêm.”
Gạ thôi, rủ yêu thôi, có cưỡng gì đâu! Nhưng tình yêu đến với
tình yêu, thực sự như lửa gặp lửa sẽ hòa đồng cùng cháy sáng. Không mặc cả,
không gạ gẫm, chàng trai không những bằng lòng một đêm mà còn “lo xa”:
Mùa này ẩm trời dài lắm
Da đây thịt đấy đến mòn.
Thì ra là vậy. Sự lo lắng của chàng trai đã vén màn bí mật của “Cưỡng Xuân”. Là sự lạ trong tình yêu mà
cũng rất đời thường.
Cái sự lạ trong đời thường không khoác áo đạo đức, mà lại rất
hồn nhiên:
Rỉ rắc mưa
Rét ngọt trở mùa
Em vê tròn ném tôi vào cơn lốc...
.
Vít cổ xuống
Cong người
Em rướn…
.
Em…
Cưỡng xuân ở đây là sự cưỡng của cơn say “Ném tôi vào cơn lốc” và sự run rẩy của bàn tay, bản năng không lý
trí: “Vít cổ xuống/ Cong người/ Em rướn...”
theo bản năng yêu... và tiếng “Em”
cuối cùng như tiếng thở gấp, đưa tình lên đỉnh… cõi bồng lai.
Tôi tự hỏi, tình yêu điên cuồng mê dại như thế có phải là “Cưỡng” không? Muốn đem lý thuyết phân
tâm của F.Rớt để trả lời mà không thể, mọi lý thuyết đều “mất điện” trong tình yêu.
Hãy nghe trong giấc “Mơ Đêm” - “Cuống cuồng vòng tay ghì hơi ấm” - Chỉ ngôn ngữ của thơ mới “ghì hơi ấm”, chỉ “khi tỉnh rượu/ lúc tàn canh” nhà thơ mới tự thương mình, giật mình
xót xa cho mình. “Giật mình/ Ánh mắt nửa
đêm/ hun hút đại ngàn gió hú.../ Thèm trận cuồng lũ/ Dào dào trùm ải chờ mưa/
Khát...”
Khát là sự đòi hỏi của thể chất, khi khát cần uống, khi đói thèm
ăn, nhưng cái khát trong tình yêu giày vò ở tâm, ở tim, linh thiêng và gần với
thánh thần hơn. Cái khát thể hiện bằng thơ: “Trăng vàng lả lướt bến sông/ Đắm hồn tôi với mênh mông gió trời” (Mơ).
Khát trong cả giấc mơ là cái khát không bờ, không bến. Và khi đã khát thì ở đâu
cũng khát. Cái khát của tình yêu không có nhà, không nơi ẩn náu mà ở đâu cũng
thành quê hương.
Một chiều lạ “Sợ đêm về/
quẩn gió/ xáo xác khuya…/ Te tẻ chiều/ nhớn nhác/ nhón chân qua”. Chỉ cái
khát của tình yêu - của thơ mới nhận ra vị “te
tẻ chiều”, nếm được tiếng “xáo xác
khuya”, thức ngộ bao chiều mà chiều vẫn lạ.
Tôi đọc bài “Khát” (Lời đề tặng V. yêu). Không
biết V. yêu có phải là vợ yêu không mà sao giống tình vợ chồng đến vậy. Ở đây
không có sự “Cưỡng Xuân” mà rất tự
nguyện: “Nào nằm xuống/ Vùi ngực anh/ Dán
chặt…/ Dòng nham thạch cuộn từng cơn nóng hổi/ Thế. Thế. Thế/ Căng người/ Em
hứng đợi.../ Thỏa thuê từng cơn khát/ Em. Em ơi… đêm sắp qua rồi...”.
Tình cảm vợ chồng ngoài cái say, cái yêu thuần khiết, còn có cái
say, cái yêu nghĩa vụ. Nhưng ở đây hoàn toàn thăng hoa “Căng người/ hứng đợi”, và sự giục giã “Em. Em ơi... đêm sắp qua rồi” thì không thể yêu nghĩa vụ chút nào,
mà cao hơn cơn khát yêu của vợ chồng. Nhưng nhà thơ đã tự tố cáo mình, trong
thơ không thể dối được. Vợ chồng thì có đêm nay và nhiều đêm nữa, việc gì phải
vội, phải sợ không còn nữa mà phải hổn hển “Em.
Em ơi… đêm sắp qua rồi.”.
Vâng. Cơn khát này cao hơn, đằm hơn cơn khát vợ chồng nên không
phải vợ chồng mới có chất say - Chất khát của tình yêu!
Lại một bài “Đêm” nữa tặng V. yêu. Cơn khát nóng
ran làm “Đêm bức bối”, màn đêm như bị
căng ra và nén lại: “Em đè ta nghiến
ngấu/ Đêm chuyển màu”.
Đêm chuyển màu gì vậy? Họa sĩ thực thụ có thể biết 180 màu đen,
nhưng màu đêm của tình yêu chỉ tình yêu mới biết, màu của “Đêm lõa lồ/ rần rật/ đốt thịt da.”.
Ôi! Tình yêu đã truyền vào đêm sức sống, truyền một ngôn ngữ
linh thiêng - thần bí mà rất đời.
Khát, yêu, nhớ là mạch đập liên hoàn trong trái tim yêu, cứ
tưởng nhớ là phải xa xôi, cách mặt nhưng nhớ của Đặng Xuân Xuyến như hiện thực
trông thấy rõ ràng, như cuốn phim đời: “Đêm
tỉnh giấc/ Khát mắt cười chiều qua lăn trên chiếu/ Căng người/ run rẩy cuộc
yêu... / Gió trườn qua khe cửa”.
Đã yêu, ai chẳng nhớ, nhưng nhớ rất chi tiết “Gió trườn qua khe cửa” - gió như một
chứng nhân có lẽ chỉ nhà thơ mới có. “Gió
trườn qua khe cửa” là ngọn gió có linh hồn, ngọn gió vàng xoa dịu và mát
lành cõi phàm tục của tình yêu.
Sếch-xpia bảo: Tình yêu như người cung thủ bịt mắt mình, phóng
mũi tên tình yêu đi đến đâu không cần biết mà vẫn trúng đích.
Trong cái mê, có cái ngộ, cái biết, và phải trải qua bến mê mới
thấy bờ giác. Đặng Xuân Xuyến đã ngồi thiền dưới gốc cây bồ đề tình có biết bao
năm để ngộ chăng? Cứ tính từ ngày vợ chồng Xuyến chia tay, hay cộng cả trước và
sau thời gian ấy mới đắc đạo tình hay đốn ngộ. Đốn ngộ là đột biến, đắc đạo là
sự tiêm ngộ. Theo tôi thì Đặng Xuân Xuyến trải qua bao đổ vỡ, hẫng hụt, khổ đau
mà đắc ngộ.
Hãy nghe về sự ngộ, sự biết của anh:
Ừ biết
Em rồi chẳng đợi
Mà lòng chẳng nỡ buông
lơi
.
Ừ biết
Chỉ lời giả dối
Mà tin, tin đến cạn
lời.
(Biết)
Biết em không thật mà lòng vẫn tin là sao? Hãy lấy lòng khát yêu
để trả lời cho câu hỏi này. Hãy lấy sự “Cưỡng
Xuân” - Gượng yêu làm chìa khóa mở ra tâm hồn nhà thơ.
Nhà thơ vẫn khát thèm yêu nên dù biết rằng “em chẳng đợi”, chẳng yêu mình mà vẫn gượng yêu, gượng tin, thậm chí
còn mong nàng nói dối là yêu mình còn hơn phải nghe những lời phũ phàng nói
thẳng - không yêu. Ta nhận ra nhân cách đẹp của nhà thơ chính ở sự phi lý này.
“Thôi thì sắm vai người
dại/ Ngô nghê với tháng năm dài”. Trải qua những khổ đau, những cơn khát,
cưỡng xuân, Đặng Xuân Xuyến chấp nhận “Dại Yêu”, chấp nhận “Niềm vui dẫu chỉ nửa vời/ Có sao đâu/ Vẫn cứ
ngời ngợi hương/ Chỉ tôi/ Chín nhớ/ Mười thương/ Đủ rồi”.
Đọc những dòng thơ, như nghe tiếng nước mắt chảy ngược vào tâm,
giọt nước mắt long lanh ánh sáng thức ngộ - Thức ngộ sau chén say, mê đắng của
tình yêu:
Ta gạ em cạn chén
Thế là em cạn ta...
Nửa đời trai trinh bạch
Em nhuộm ta ngả màu.
(Em)
Màu của tình yêu là màu gì vậy? Là bảy sắc cầu vồng sau chiều
mưa chăng? Không! Màu tình yêu là muôn màu, màu của hạnh phúc và khổ đau, không
họa sĩ nào vẽ nổi, nó biến ảo trong không gian, thời gian, trong tâm thức mỗi
người.
Với Đặng Xuân Xuyến là màu say đắm và màu “Chán Yêu” hòa quyện, là
màu “Bồng bềnh người ơi/ Mây tím lưng
trời” chìm vào “nụ cười bạc phếch/
Xộc xệch tình.../ Lếch thếch tiếng yêu.”
Tôi tìm thấy ở Đặng Xuân Xuyến màu của “Đêm trở mình nhiều hơn/ Tóc dầy thêm sợi bạc” - (Ru Con) (01). Và
đặc biệt ở Đặng Xuân Xuyến là màu của tình yêu máu thịt dành cho cậu con trai -
cái màu máu thiêng liêng của tình cha con đã giải thiêng mọi màu sắc của tình
yêu lứa đôi:
Con như búp non tơ
Cần đời cha bóng cả
Cha đã qua mùa hạ
Chở che con mấy mùa?
(Ru Con)
Sau màu yêu ngày tươi đẹp đã qua, con chim thi ca vẫn cất cao
giọng hót nhưng không còn là bản tình ca réo rắt mà là giọng to nhỏ thì thầm: “Mình già rồi anh nhỉ/ Thời gian thế mà nhanh/
Mới vài chuyện loanh quanh/ Tóc đã pha màu bạc.../ Giọng thoảng nghe khang
khác/ Mình già rồi mà anh.”
Không ai khuất phục được thời gian, không ai ở mãi trên đời, yêu
đương... mê ngộ một thời rồi đi. Và Đặng Xuân Xuyến cũng nằm trong quy luật của
thời gian như mỗi chúng ta. Chính vì hiểu quy luật của thời gian mà anh đã “Cưỡng Xuân”, anh “Cưỡng Xuân” và xuân cũng cưỡng anh.
Nhà thơ “Lánh Yêu” mà vẫn bị yêu:
Sao chẳng nói yêu từ
sớm
Khi anh đương còn trẻ
trai
Bây chừ lừ đừ, lọm khọm
Nào ai dám mộng với ai..
Nhà thơ trách cô gái trẻ chậm nói lời yêu nhưng trong lòng tự
biết tuổi của mình, sức đã “chồn chân mỏi
gối”, lòng thèm yêu lắm nhưng:
Chỉ e nhỡ đường ân ái
Khiến em đứt ruột chiều
tà.
(Lánh Yêu)
Tôi cam đoan rằng: Tuổi của Đặng Xuân Xuyến mới 52 còn tràn đầy
sinh lực, chưa “chồn chân mỏi gối” tí
nào, anh như con chim bị trúng thương tình ái, đổ vỡ duyên vợ chồng nên sợ “cành cây cong” như chiếc cung thôi. Và
chất quê Hưng Yên ở trong máu còn thắm chưa phai, chưa nhiễm chất thị thành,
nên thèm yêu mà vẫn lo xa.
Lo xa nên nhà thơ mới tỏ tình với ngôn ngữ dân dã chân thành: “Em có cần anh không/ Nếu cần hãy cùng anh
chung sống”. Chữ “cần” mộc mạc mà
rất thơ mang nặng tâm tình. Tình yêu cần tình yêu như con người cần không khí
để sống. Thiếu sự “cần” ấy - thiếu
không khí - có ai sống được bao giờ. Bài thơ “Chung”, tôi đã bình rồi,
không bình lại nhưng vẫn bị sự mộc mạc của câu thơ “Em có cần anh không” níu kéo. Tôi đành nhắp thêm chén rượu nữa cho
hồn say với sự “cần” yêu.
Thơ của Đặng Xuân Xuyến chưa đến bực tài hoa, mà là thơ của nỗi
lòng, tình yêu và sự đớn đau trong tình yêu nâng hồn anh thành cánh chim bay
đến phía sau của chân trời tình yêu và trở về với hồn quê - Đất nhãn Hưng Yên:
Về đi em! Về ngắm trăng
buông
Câu mái đẩy lèn sâu ký
ức
Dựa vai anh ngắm đời
rất thực
Cổ tích trầu cau đã hết
nhựa rồi..
Nếu có tài họa sĩ, tôi sẽ vẽ bức tranh đồng quê, có đôi trai gái
ngồi ngắm trăng buông. Cô gái tựa vào vai chàng trai, ngắm trăng trời và nghe
trăng ở lòng thổn thức. Nhưng vẽ “Cổ tích
trầu cau đã hết nhựa rồi” thì thật khó. Chỉ có thơ, hồn thơ quê của Đặng
Xuân Xuyến mới vẽ được. Tôi nhắm câu thơ này cho rượu thêm hương.
Rượu và thơ dẫn tôi đi, tôi lang thang trong sự “Cưỡng
Xuân” của Đặng Xuân Xuyến. Mỗi bài thơ như cưỡng tôi yêu, và tôi bằng
lòng với sự cưỡng yêu ấy.
Tôi bị cưỡng vào những khao khát và những giấc mơ, mà từ những
khát khao và những giấc mơ ấy tôi lại được trôi dạt tới bờ bến của dại khờ. Ôi!
Sự dại khờ trong tình yêu như một cõi tiên. Trên đảo bồng lai của dại khờ tôi
gặp tôi, gặp những khát khao chân thực của tình người. Tình yêu cần sự dại khờ
hơn khôn ngoan.
Có phải yêu thật lòng quá thành dại khờ nên Đặng Xuân Xuyến đã “Cưỡng Xuân” chăng. Tôi nghe thẳm xa
trong hồn tiếng của trời, tiếng của mùa xuân thì thầm trong hoa lá: “Tôi bằng lòng… bằng lòng.”. Thì ra mùa
xuân cũng khát yêu và thèm sự “Cưỡng”
như con người. Lâu lắm, xa lắm, trên thế gian chưa có ai, chỉ có Đặng Xuân
Xuyến “Cưỡng Xuân”.
Vì “Cưỡng Xuân” - Tập thơ đầu tay của Đặng Xuân Xuyến, tôi tự rót
rượu thưởng cho mình.
*
Hà Nội, ngày 08 tháng 06 năm 2017
NGUYỄN THANH LÂM
--------------------------------------------------------------------------------------------------
(01): RU CON (xem trang bên)
RU CON
- Với con yêu Đặng Tuấn Hưng -
Con mỗi ngày mỗi lớn
Mình mỗi ngày mỗi già
Tóc đầy thêm sợi bạc
Đêm trở mình nhiều hơn.
Lặng nhìn con nằm ngủ
Ngổn ngang mối tơ vò
Ầu ơ... Thương cái ngủ...
Giấu nỗi buồn trong thơ.
Giận “người lớn” dạy hư
Khiến con thơ phải khổ
Con níu vào giấc ngủ
Kiếm nụ cười trong mơ.
Con như búp non tơ
Cần đời cha bóng cả
Cha đã qua mùa hạ
Chở che con mấy mùa?
Ầu ơ... Ơi cái ngủ
Ngủ ngoan nào con yêu...
*
Hà Nội, đêm 20 tháng 08
năm 2013
*************************************************************************************************************************
In: 1.000 cuốn; khổ: 13x19; tại:
Công ty CP Khoa học và Công nghệ Hoàng Quốc Việt.
Địa chỉ: 18 Hoàng Quốc Việt, Cầu Giấy, Hà Nội.
Số xác nhận ĐKXB: 1594 - 2017/CXBIPH/21 - 39/HNV
Số quyết định xuất bản: 779/QĐ-NXBHNV ; ký ngày: 19/06/2017
In xong và nộp lưu chiểu: Quý III năm 2017
TÌNH TRONG “CƯỠNG XUÂN” -
TẬP THƠ CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN
*
Có lẽ không ai cầm tập thơ “Cưỡng Xuân” của nhà thơ Đặng Xuân
Xuyến mà không có một chút hoang mang với tên của tập thơ... Một người bạn thơ
nói với tôi: “Cưỡng Xuân” là khống
chế mùa xuân, nghĩa là hoặc làm cho xuân đến sớm, hoặc làm cho xuân quay lại.
Với tuổi đời của Đặng Xuân Xuyến hiện nay, cưỡng xuân tức là làm cho xuân đã đi
qua quay trở lại. Riêng tôi, tôi cũng lấy cái chủ quan của mình để hiểu được phần
nào ý nghĩa của hai từ “Cưỡng Xuân”
khi đọc được hai bài thơ trong tập thơ này.
Bài thơ thứ nhất có đầu đề là “Cưỡng” như sau:
“Rỉ rắc mưa
Rét ngọt trở mùa
Em vê tròn ném tôi vào
cơn lốc
Tay run rẩy
Lẩy từng khuy cúc
Ngai ngái hương
thầm thĩ
em cười
Vít cổ xuống
Cong người
Em rướn…
Em!”
Qua bài thơ này ta có thể hiểu em là người cưỡng xuân, nghĩa là
em đã ép cho mùa xuân tình dục trong thể xác anh nẩy nở.
Bài thơ thứ hai là bài “Xuân” như sau: “Áo trắng em cười với gió đông/ Run rẩy đào phai đón xuân nồng/ La đà
trong gió đôi vạt nắng/ Ngơ ngẩn trai làng, ngơ ngẩn xuân”.
Như vậy cũng cho thấy em đã đưa mùa xuân tình yêu thuộc về phần
tinh thần đến sớm trong tim những người trai làng. Vậy qua hai bài thơ trên, có
thể hiểu “Cưỡng Xuân” trong thơ Đặng
Xuân Xuyến là làm cho mùa xuân trong thể xác, trong tâm hồn dậy lên không theo
một quy luật nào. Phải nói rằng tiếp theo cái tựa đề “Cưỡng Xuân” của tập thơ,
hầu như các đầu đề của những bài thơ trong tập thơ này Đặng Xuân Xuyến dùng từ
hoặc cụm từ như “Mơ”, “Lỡ”, “Chấp chới”, “Ấm Trời”… đều ngắn gọn nhưng trừu
tượng, xúc tích, thâm trầm và thâm thúy. Từ đó đọc thơ Đặng Xuân Xuyến, nếu ta
cảm nhận được cái bề dày, bề sâu của nó thì ta sẽ thấy thơ ấy như một bức tranh
nhỏ nhưng mô tả sống động một khung trời, khung đời hiện thực trong cuộc sống.
Người viết bài này xin chỉ đề cập đến một góc cạnh trong phần nổi bật của tập
thơ, với chủ đề tình yêu trong “Cưỡng
Xuân”.
Đặng Xuân Xuyến yêu:
“Trái tim anh không yêu
vì thương hại
Sẽ ngàn lần không buộc
khổ vào nhau”
(Tình Anh)
Vâng, từ độ ấy đến giờ
Sông trăng dầu cạn vẫn
chờ đò xưa
Cầu trời đổ một trận
mưa
Cho sông trăng nước đò
xưa trở về.
(Sông
Trăng)
Đoc những bài thơ của Đặng Xuân Xuyến trong “Cưỡng
Xuân” ta hay gặp những cuộc tình chớp nhoáng như chỉ để khỏa lấp sự
trống vắng trong đời nhưng thật ra, qua những câu thơ trên ta khám phá được
tính cao thượng và chung thủy trong con tim yêu chân thành và sâu đậm của người
thơ. Từ cái tình yêu quá đỗi chân thành và sâu đậm đó đã làm cho nhà thơ trở
nên bi quan vì không ai đền đáp đủ trong đời: Quá khứ buồn cứ để lạc trôi / Trăng với sao không đắp nền hạnh phúc/
Thuyền với biển không nối cầu nguyện ước/ Mây gió buồn cứ để dật dờ trôi
(Quá Khứ).
Tình yêu “trăng với sao”
là thứ tình yêu đầy thơ mộng nhưng cũng không đắp thành “nền hạnh phúc” được. Rồi tình yêu “thuyền với biển” là thứ tình yêu gắn bó keo sơn cũng gảy đổ cây “cầu nguyện ước”. Thế nhưng tác giả không
quên đi bao giờ bởi vì “Quá khứ buồn cứ
để lạc trôi/ Mây gió buồn cứ để dật dờ trôi” nghĩa là nó không tan đi,
không biến mất, còn hóa ra thiên hình vạn trạng, dật dờ trôi trên bầu trời kia
mãi mãi. Bầu trời kia là gì? Phải chăng là tâm hồn bao la của tác giả, là ký ức
chứa những đám mây tình.
Từ những kỷ niệm buồn trong đời, nhà thơ mang mặc cảm, không còn
thấy mùa xuân với hoa lá của nó. Nhà thơ nghĩ rằng tất cả niềm vui trong tình
đều là sự “Cưỡng Xuân” nghĩa là mình
hay ai đó phải tự làm cho mùa xuân đến, và chỉ cần đến để thỏa mãn cơn khát
tình là đủ:
“Ừ thì rượu. Ừ thì thơ.
Ừ mộng đẹp
Ừ thì say chi hỉ hả
phong trần
Đêm phập phồng, ngực
nõn hứng trăng non
Môi đón lưỡi uống hương
tình bất tận.
Yêu thương nhé
Một lần thôi. Là đủ
Ta đâu cần gian díu
giữa nhân gian…”
(Say Yêu)
Đọc cái chủ đề tập thơ là
“Cưỡng
Xuân” và những bài thơ bên trong như “Ẩm Trời”, “Cưỡng”, “Khát”, “Đêm”,
“Say Yêu”… nhiều người có thể cho rằng nhà thơ Đặng Xuân Xuyến thiên vể sự
khoái lạc của tình dục. Thật thế, trong những bài thơ này tình yêu nóng như
lửa, sôi động như phong ba làm da thịt người xem thơ cũng nóng lên hừng hực.
Tuy vậy, nói như trên là ép tác giả. “Cưỡng
Xuân” trong thơ Đặng Xuân Xuyến chỉ là hành động đáp ứng nhu cầu tình yêu
cần phải có do đòi hỏi của con người, còn “Xuân”
với hương hoa đầy đủ ý nghĩa của nó luôn luôn có trong thơ và trong tâm hồn tác
giả nên không cần phải cưỡng. Xuân ấy là sức sống ứ căng. Có sức sống của xuân
thì mới cưỡng được xuân đến với mình. Nếu nhà thơ Đặng Xuân Xuyến không có sẵn
xuân trong hồn thì sẽ chẳng bao giờ cưỡng được xuân vì sẽ ít có hoa nào nở
trong giá lạnh, mà không có hoa thì chẳng có xuân bao giờ. Bởi vậy đọc toàn bộ
tập “Cưỡng
Xuân” với 80 bài thơ ta mới thấy xuân tồn tại trong mỗi bài thơ với sức
sống tươi thắm của nó, ta mới thấy xuân tồn tại trong nhiều bài thơ với chân tình
của nó, với niềm say đắm đam mê, thanh khiết trong con tim chan chứa tình yêu.
Người viết xin rút gọn bài thơ có 12 câu còn 6 câu để khái quát
cái điều mà tác giả tự nhủ đặt trong tim:
Đừng khắc lời thề trên
đá
Đừng khắc lời thề trên
cát
Đừng ghim lời thề trên
lá
Hãy nghe vọng tiếng con
tim!
Hãy thở nhịp đập trái
tim!
Hãy đặt trong tim lời
thề!
(Đừng Thề)
“Hãy đặt trong tim lời thề”
nhưng nếu ta bị lỗi lời thề thì phải “Cưỡng
Xuân” nghĩa là cố mà quên để “đón
bình minh trước cửa”: Ừ ly nữa/ Ừ
thêm ly nữa/ Ừ thì say! Ừ quên quãng sống thừa/ Quên bóng tà lẩn khuất phía
song thưa/ Ta cạn chén đón bình minh trước cửa. (Men Đắng)
Tuy thế nhiều khi cưỡng xuân phải chịu đau thương vì đó là hậu
quá của những điều trái với lẽ tự nhiên:
Anh ngại ngùng khi em
chợt hỏi anh
“Anh hạnh phục hay chỉ
là chót lưỡi”
Biết nói sao để không
thành giả dối
Rưng rức buồn…
Day dứt giấc mơ trăng.
(Mơ Trăng)
Với những bài thơ như “Người Xưa”, “Hương Thu”, “Tim Đau” và
nhiều bài thơ khác ta thấy ở Đặng Xuân Xuyến một con tim thả lỏng tình yêu như
thời còn trai trẻ, sôi động, thật thà, tha thiết, chân thành kể cả những lúc
cưỡng xuân: Đứng trước em anh thành người
rất lạ/ Thả rông hồn đắm đuối mắt em/ Em rất gần/ Nhưng cũng thật xa xăm/ Em
hời hợt để anh thèm vị biển/ Em hoang sơ để anh khát đại ngàn. (Trả Em)
Yêu như thế là yêu với tất cả trái tim còn xuân. Lánh yêu như
sau đây là lánh yêu với con tim đau nhưng vẫn là con tim còn xuân trẻ: Thôi đành như người xa lạ/ Hững hờ gom gió
mùa đông/ Thẩn thơ nhìn cây trút lá/ Lánh nghe điệu lý tơ hồng. (Lánh Yêu)
Tóm lại, đọc “Cưỡng Xuân” của Đặng Xuân Xuyến, ta
có hai sự rung động cùng một lúc. Đó là sự rung động của con tim yêu chân tình,
say đắm và độ lượng. Cùng lúc đó cũng bốc lên trong bầu máu nóng của ta một thứ
hương tình cúa thể xác. Hai thứ hương đó quyện vào nhau cho ta sự khoái lạc lạ
lùng trong nỗi đau khổ quặn thắt. Khoái lạc vì thơ Đặng Xuân Xuyến như ngùn
ngụt ngọn lửa của ái ân thể xác và của âu yếm tinh thần. Đau khổ vì thơ Đặng
Xuân Xuyến làm lạnh con tim, nỗi sầu được diễn tả như bông lơn nhưng làm cho
người nghe quặn lòng se thắt. Thơ đó không phải là thứ thơ hư cấu. Thơ đó là
thứ thơ nở ra như những bông hoa trường trãi được nẩy mầm từ hạt của nó, hạt ấy
đã bị vui dập trong bao nhiêu biến động của đời./.
*
Đà Nẵng, 13 tháng 7-2017
CHÂU THẠCH
Địa chỉ: 75 Phan Kế Bính,
Đà Nẵng.
Email: truongvantran@hotmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét