(Làng Đá (Đỗ Hạ), Quang Vinh, Ân Thi, Hưng Yên) |
ÉP LÀM THẦY BÓI
*
Đêm hôm kia (17/06/2013) mơ giấc mơ thật lạ.
Lang thang một mình đến một khu vườn lạ, gặp rất nhiều
nam thanh nữ tú đang dập dìu ong bướm. Tôi cứ tha thẩn đi, mặc mọi người rủ rê,
bỡn cợt.
Bất chợt một cơn mưa ập đến, mọi người nháo nhác tìm nơi
trú mưa. Có ai đó cứ kéo tôi nép vào gốc cây để tránh mưa nhưng tôi gạt ra. Chạy
đến ngôi nhà 2 tầng, gần giống kiểu nhà sàn, làm bằng tre nứa, tôi vội leo lên.
Lên tầng 2, tôi hốt hoảng khi thấy mái nhà xiêu vẹo, dột
nát, định chạy xuống thì cầu thang không còn nữa, ngôi nhà như lơ lửng giữa
không trung.
Vội chạy vào góc nhà nhìn có vẻ tươm tất nhất để tránh
mưa thì nghe thấy giọng sang sảng của một phụ nữ, rất giống giọng chị Đông:
- Nhà của cái Tho đấy. Thánh định cho nó ăn lộc nhưng
thấy nghiệp nó còn quá nặng mới thu lại nên nhà cửa giờ mới hoang vắng như thế.
Ngơ ngác nhìn quanh, không thấy người đâu chỉ thấy cuốn
sách có tựa: CHÂN TRUYỀN TỬ VI LÝ SỐ đặt trên chiếc chõng tre, tôi cầm lên đọc.
Thấy hay, tôi vội lấy điện thoại để chụp nội dung cuốn
sách thì bị một bàn tay chặn lại. Một cụ bà không biết từ đâu xuất hiện trước
mặt, miệng bỏm bẻm nhai trầu, tủm tỉm nói:
- Lạy ta 3 lạy, gọi ta là sư phụ ta sẽ cho cuốn sách đó.
Tôi cười cười:
- Bà cho cháu mượn thì cháu cám ơn chứ lạy bà, tôn bà làm
sư phụ thì cháu không làm đâu.
Bà cụ quắc mắt:
- Bay không lạy ta, không gọi ta là sư phụ mà dám cầm
sách của ta đọc à?
Tôi cười:
- Thì cháu trả lại bà. Cháu không có số để làm thầy bà ạ.
Bà cụ quát:
- Bay láo nhỉ. Dám cãi lời của ta à!
Rồi cầm gậy, nhằm đầu tôi phang tới tấp.
Vừa giơ tay đỡ, vừa cuống quýt bỏ chạy, tôi hốt hoảng
kêu:
- Có ai không? Cứu tôi với!
Vấp phải bậu cửa, ngã, tỉnh giấc.
--------------
Tỉnh
mộng mà vẫn thấy lạnh cả người.
Chép
lại để ngẫm xem sao.
*.
Hà Nội, 19 tháng 06 năm 2013
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét