- Tặng L.L -
Sợ đêm về
quẩn gió
xáo xác khuya
Cố vét vớt nắng chiều rơi trên lá
Chênh chao thể nụ cười nhòe áo lạ
Te tẻ chiều
nhớn nhác
nhón chân qua.
*.
Hà Nội, chiều 02 tháng 10.2016
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
THẢO LUẬN BÀI THƠ “CHIỀU LẠ” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Bài thơ có tiêu đề “Chiều lạ” nhưng qua
mấy câu thơ ta không thấy buổi chiều có gì lạ.
Bài thơ chỉ có một câu thơ đề cập đến chiều: “nắng chiều rơi trên lá”. Nắng chiều
rơi trên lá là một chuyện bình thường trong mọi buổi chiều. Vậy buổi
chiều lạ ở chỗ nào? Nó lạ vì chiều nay có chiếc “áo lạ”. Chiếc áo lạ làm cho buổi chiều thay đổi hẳn, hay
đúng ra, chiếc áo lạ đã đánh động tâm hồn của người thơ làm cho dậy
lên trong lòng thi sĩ sự băn khoăn đến độ nếu không nhìn được nó thì
“Sợ đêm về/ quẩn gió/ xáo xác khuya”.
“Quẩn
gió/ xáo xác khuya” chỉ là mượn cảnh để diễn tả cái tình xảy
ra trong lòng, hay đúng hơn là diễn tả cái tâm trạng thao thức trong
đêm của người muốn nhìn chiếc áo lạ. Chiếc áo đó dầu đẹp đến đâu
cũng không khiến cho lòng người xao động đến thế. Sở dĩ lòng người
xao động đến thế vì chiếc áo lạ nhưng người không lạ. Người không lạ
vì người nếu không là hình bóng của kẻ mà nhà thơ say đắm thì cũng
là người có sợi dây vô hình gắn bó, có tiền duyên từ một kiếp nào
để đánh thức niềm đam mê, làm sống dậy khối tình đang ngủ từ trăm
năm, từ ngàn năm trước chăng?
Đọc bảy chữ đầu của bài thơ:
“Sợ đêm về
quẩn gió
xáo xác khuya”
thì ai cũng đặt trong đầu mình
một dấu hỏi vì sao phải sợ như thế. Đọc đến các câu thơ kế tiếp cho
ta một cảm giác thiết tha với tà áo vì tà áo trong thơ quan trọng
quá, nó thoáng qua trong đôi mắt, nó mỏng manh nhưng nó đã làm cho “quẩn gió/ xáo xác khuya” là làm
ảnh hưởng không gian, thời gian, thay đổi khí hậu hay đúng ra, nó dằn
vặt một tâm hồn bình an để thấy vạn vật chung quanh đều chuyển đổi.
Hai câu thơ:
Cố vét vớt nắng chiều rơi
trên lá
Chênh chao thể nụ cười nhòe
áo lạ
thật là khó hiểu. Tuy thế qua
thơ ta cũng đoán được rằng “áo lạ”
xuất hiện vào một buổi chiều tắt nắng. Trời chưa tối hẳn nhưng ánh
nắng chỉ còn rơi lẻ loi trên lá, để cho tác giả phải “cố vét vớt” cái nắng chiều, tìm
thêm ánh sáng mà nhìn cho rõ thêm tà áo lạ. Cái anh nắng “cố vét vớt” đó nó chênh chao. Vì
sao nó chênh chao? Vì nó rơi trên lá, mà lá rung trong gió nên nó phải
chênh chao. Lạ thay, thứ ánh nắng cố vét vớt đó tác giả lại cho “thể nụ cười” tức là như nụ cười,
mà nụ cười ấy lại làm cho “nhòe
áo lạ”.
Ta biết thứ ánh nắng sót lại
của buổi chiều nó vô cùng dịu mát, nó cũng làm cho cây cỏ được dát
vàng, nghĩa là nó rất đẹp. Vậy thì trong bài thơ này nó đại diện
cho nụ cười của người mặc chiếc áo. Chiếc áo lạ đã đẹp. Vậy mà
nụ cười “như nắng chiều rơi trên lá chênh chao” làm nhòe chiếc áo lạ
thì nụ cười ấy đẹp biết bao. Đọc thơ, người ta tưởng khoe chiếc “áo lạ” là đẹp nhất, nhưng không,
chiếc áo lạ dầu đẹp cũng vô tri mà nụ cười mới mang linh hồn của
người mặc áo. Nụ cười đẹp hơn chiếc áo. Té ra tác giả dùng chiếc
áo lạ để tá khách nụ cười vào đó, tôn vinh nụ cười đến chỗ tuyệt
mỹ khôn lường.
Và lạ lùng thay, ba câu thơ chót
như bức màn nhung kéo xuống, kéo xuống để khán giả nhìn xuyên qua
bức màn nhung thấy cả buổi chiều trở nên êm ái, để người đọc cảm
khái cái im lìm của hoạt cảnh xảy ra:
Te tẻ chiều
nhớn nhác
nhón chân qua.
Ta hãy nhớ lại bài thơ Trăng của nhà thơ
Xuân Diệu:
“Trong vườn đêm ấy trăng
nhiều quá
Ánh sáng tuôn đầy cả lối
đi
Tôi với người yêu qua nhè
nhẹ
Im lìm, chẳng dám nói năng
chi”.
Vì sao qua nhè nhẹ, vì sao im
lìm? Nhà thơ Xuân Diệu nói vì: “Tôi
sợ đường trăng tiếng dậy vang/ Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá / và làm
sai lỡ nhịp trăng đang”
Ở đây nhà thơ Đặng Xuân
Xuyến cũng thế. “Te tẻ chiều”
là buổi chiều bình an quá, thơ mộng chẳng khác gì trăng trong vườn
nhiều quá, trăng đầy cả lối đi. “Nhớn
nhác/ nhón chân qua” vì muôn giữ sự yên tịnh của một buổi chiều,
vì muốn hình bóng tuyệt vời của tà áo lạ không biến đi, vì muốn
giữ nụ cười thơ mộng như giọt nắng chênh chao trên lá cho của riêng
mình không tan ra bởi biến động nào, nhà thơ đành nhẹ chân trong im
lìm nhón gót theo em.
Bài thơ ngắn diễn tả chỉ một
hành động nhưng cho ta một chiếc áo quá đẹp, một nụ cười quá đẹp,
một khung trời quá đẹp, quá bình yên, quá thơ mộng và một giấc mơ
mang hình ảnh tuyệt vời của một buổi chiều rất quen mà dường như
rất lạ vì cảm nhận được những điều tinh tế trong thơ./.
*.
CHÂU THẠCH
Địa chỉ: 75 Phan Kế Bính, Đà Nẵng.
Email: truongvantran@hotmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét