Trò đời
- Kính
tặng nhà thơ Nguyễn Khôi -
Thôi!
Thì thôi!
Về quê
Ráng “làm người tử tế”
Chính trị vốn lưu manh
Đếch có chữ tình
Biết thế
Nên
Đếch cần xin xỏ.
Mẹ nó!
Làm người giờ càng khó
Thất thế sa cơ
Đã nản
Còn sợ
“Truy cùng diệt tận”
Đến hồi mạt vận
Ngã ngựa rồi mới thèm một chữ NHÂN
*.
Hà Nội, sáng 08 tháng 05.2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét