VÀI LỜI VỚI ÔNG
NHÀ
THƠ PHẠM KHANG
*
Lời trang nhà: Chúng
tôi nhận được bài VÀI LỜI VỚI ÔNG NHÀ THƠ PHẠM KHANG của tác giả Vũ Thị Hương
Mai, lần 1: ngày 13/02/2017, lần 2: ngày 20/02/2017 nhưng không đưa lên trang
vì thấy bài viết đã vượt khỏi phạm vi tranh luận văn học nghệ thuật.
Ngày
16/03/2017, chúng tôi nhận được bài GỬI 2 ANH PHẠM KHANG VÀ NGUYỄN QUÝ MẬU của
nhà thơ Chử Văn Long phản biện những “nhận xét” của nhà thơ Phạm Khang. Chúng
tôi thấy nếu không đưa bài lên trang sẽ không công bằng với nhà thơ lão niên
nên chúng tôi quyết định đưa cả bài của tác giả Vũ Thị Hương Mai lên trang nhà
để thuận tiện cho bạn đọc khi theo dõi.
Tôi nhớ, chiều 23 tháng 08 năm 2016, lang thang lướt face
tôi vô tình “nhặt” được đoạn đối thoại của ông “nhà thơ” Phạm Khang với bạn
facebook Nguyễn Quý Mậu. Không hiểu vì lý do gì, khi đọc bài thơ NGẪM của nhà
thơ Nguyễn Dương Cường, ông Phạm Khang lại buông những lời cay
cú: - Bài thơ thì quá dở...cụ
non và học đòi khẩu khí các cụ...chỉ cò cái ảnh thì không có nội dung như
thế...chẳng cần đọc người ta cũng thấy nó có thơ rồi đấy..
Có lẽ thấy lạ nên Nguyễn Quý Mậu tò mò: Bác Khang Phạm ơi
thế còn bài thơ LỠ của chú Đặng Xuân Xuyến thì sao ạ.
Xin chép ra đây bài thơ LỠ để bạn đọc tham khảo:
LỠ
Tôi đắm hồn tôi nơi bến vắng
Lướt khướt trăng vàng rớt đáy sông
Thầm thĩ với người từng vun mộng
Trăng kia bến cũ có thay dòng?
Mỗi độ chiều tàn, đêm rủ xuống
Môi kề môi ấy có lạ không?
Và đã khi nào mỏi mòn trông
Héo hắt than hoa lạc cuối dòng?
Có còn đứng đợi chờ trăng xuống
Mơ dạo cùng ai cõi phiêu bồng...?
Tôi biết, nhưng thôi, chỉ rầu lòng
Ái tình cố níu cũng bằng không
Lòng người còn thẳm hơn sông rộng
Chỉ lỡ nhịp chèo đã qua sông.
*
Hà Nội, chiều mưa 19.08.2016
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Khang Phạm: - Cũng không hơn gì. Mượn của người khác cả.
Cũ lắm xưa lắm. Nghe thấy mép của cụ Nguyễn Bính cụ Hàn cười thầm. Lại nghe cái
mê loạn của cái tình trăng gió ướt át của liêu trai...thành ra giả tạo và không
thật khiến cho bậc kiêng chữ kiêng khem khó nuốt trôi được. Thơ đọc được phải
có chữ thật của mình gan ruột mình tuyệt nhiên không uốn éo vay mượn của người
khác. Kiếp nạn của thơ khó bắt mạch và giáo hóa lắm đấy....
Khi Nguyễn Quý Mậu hỏi về lời bình của nhà thơ Chử Văn
Long với bài thơ BẠN QUAN của nhà thơ Đặng Xuân Xuyến thì ông Phạm
Khang trả lời: - Nịnh cả
thôi. Chử Văn Long là chúa nịnh Quý ạ. Đừng cả tin. Bài thơ trên toàn ý của
người xưa. Thời thơ mới. Cũ lắm. Nhạt lắm. Cảnh ấy đâu sống động ở thời @ Quý
ơi.
Xin chép ra đây bài thơ BẠN QUAN để bạn đọc tham khảo:
BẠN QUAN
Bạn cũ lâu ngày gặp lại
Chén rượu quê đưa đẩy tẩy trần
Tao ruột ngựa hỏi câu ngớ ngẩn
Mày làm quan chắc kiếm bộn tiền
Chức ấy rẻ mà sinh lắm lãi
Mày học ngu nhưng thủ đoạn tài
Tao học giỏi nhưng mù thủ đoạn
Mãi long đong chức phó dân quèn
Mày nhăn mặt chửi tao thằng đểu
Quá nửa đời mãi chửa hết ngu...
Rượu tới tầm
Mày ghé tai tao
Nói thật nhỏ
Căng tai mới rõ
Làm người khó
Làm quan càng khó
Chốn quan trường chó vịt giống nhau
Mày than đời chỉ rặt những thau
Quan càng lớn chữ nhân càng nhỏ
Ví miệng quan giống trôn trẻ nhỏ
La liếm quen rồi nào biết bẩn dơ.
Tao gật gù giả bộ ngớ ngơ
Khen các quan vì dân vì nước
Nghe nửa câu mắt mày trợn ngược
Chửi tao khùng hệt “lũ dân ngu”
Mày chửi thề đặc giọng quân khu
Đời đã chó
Quan trường càng chó
Rồi nhăn nhó
Than đời mày nhọ
Mấy tháng trời bổng lộc hụt xơi...
Rượu mày mời
Tao uống khó trôi
Thịt mày gắp
Tao nhai khó nuốt
Trời nhiều gió
Hay lòng tao nổi gió
Rượu đầy vò
Tao ngất ngưởng vờ say.
*.
Hà Nội, trưa 18 tháng 03.2016
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Tiếp tục buông lời sỉ nhục ông Đặng Xuân Xuyến (tôi không
tiện trích dẫn vì sợ những câu đó sẽ làm bẩn tai bạn đọc), ông Phạm Khang buông
lời thóa mạ một loạt cây viết khác, rồi “xăng xái”: ... Tối thiểu ở
cái thời gà lợn lên ngôi thì anh ta phải là Hội viên Hội Nhà Văn Việt Nam Quý
ơi... trong khi, chính ông Phạm Khang chỉ là Hội viên Hội Văn Học Nghệ
Thuật tỉnh Thanh Hóa.
Tôi coppy lại đoạn đối thoại trên, gửi qua email cho ông
Đặng Xuân Xuyến, ông điện cho tôi, cười lớn: - Mai ơi anh làm thơ cho vui thôi. Khen đúng, chê đúng, chê sai, đều quý,
đều đáng trân trọng. Chỉ có khen sai mới đáng sợ, Mai à!
Đọc những lời hằn học, sỉ nhục rất vô lối của ông Phạm
Khang mà ông Đặng Xuân Xuyến vẫn tiếp nhận bằng thái độ bình thản, đủ thấy sự
đàng hoàng, hơn hẳn về nhân cách giữa ông Đặng Xuân Xuyến với ông Phạm Khang,
người luôn tự gạt mình, dọa người, “ngộ nhận” là nhà thơ tài năng, đức độ.
Tôi cũng gửi đoạn đối thoại giữa ông Phạm Khang và bạn
Nguyễn Quý Mậu tới một học giả khả kính, được ông trả lời:
“Về bài thơ “Lỡ” của Đặng Xuân Xuyến, khi cháu
viết: “Cháu thấy bài thơ hay” thì chính là cháu đã bình bài thơ đó
bằng một lời gọn gàng súc tích rồi. Bác thêm một ý: Hay và buồn, một nỗi
buồn đẹp.
Trong mấy chục năm Trời cho sống, bác đã đọc khá nhiều
bài thơ và nghe nhiều bản nhạc có cái Lỡ buồn đẹp như thế. Hai câu
thơ của Đặng Xuân Xuyến:
Lòng người còn thẳm hơn sông rộng
Chỉ lỡ nhịp chèo đã qua sông.
Có thể đặt ngang hàng với những câu thơ, lời hát rất hay
mà bác đã nhớ được:
Hồn tìm theo bóng khách lỡ đi
Thôi thời - gian xóa bao ngày vui
Một vầng trăng vỡ đã thôi không theo nhau
Cuộc tình đã lỡ với bao nhiêu thương đau
Tình ngỡ chết trong nhau
Nhưng tình vẫn rộn ràng
Người ngỡ đã quên lâu
Nhưng người vẫn bâng khuâng.
Chúc Hương Mai vui khỏe, yêu thơ và đọc được nhiều thơ
hay trong bối cảnh thơ đang bị lạm phát ở ta hiện nay.”
Vào google tìm những bài viết về Phạm Khang, may mắn tôi
tìm được bài: NHÀ THƠ PHẠM KHANG: CHẤT NÔNG DÂN TRONG COMPLÊ CÀ VẠT của Lê Tự,
bạn rất thân của Phạm Khang, trong đó có đoạn tác giả viết có thể hiểu đó là
tác giả viết về chân tướng Phạm Khang:
“Hình như đã có một
cái vong của một nhà thơ từ kiếp trước không thành danh nhập vào Phạm Khang
khiến anh ăn không ngon, ngủ không yên vì thơ, một ngày mà không có ai để chia
sẻ thơ thì máu đọng tím bầm trong cổ họng. Nhiều khi đọc thơ cho kẻ ngoại đạo
nghe thì bị nó gọi là ông hâm. Thế mới khổ!
Chính cái vong thơ ấy đã thôi thúc Phạm Khang nghĩ ra
“trăm mưu nghìn kế” cách tân thơ của chính mình, những câu thơ thoát xác, lìa
hồn bây vút lên không trung rồi rơi tõm xuống, đọng lại thành một chất hữu cơ
cho một nhành hoa đỏ thắm nở bung ra. Một quy trình của tạo hóa khiến dù Phạm
Khang có biến thành Tôn Ngộ Không thì vẫn cứ không thoát khỏi cội nguồn, gốc
gác, đó là hiệp sĩ “nhà quê” cầm long đao bằng cành trúc đi dép mo, lướt trên
bờ ruộng giao chiến với con nghé con còn mùi sữa mẹ. Con nghé đứng nghếch mõm
lên trời cao, ỉa một bãi cứt non đầu đời bốc khói. Không còn bất cứ sức mạnh
nào hơn cứt được nữa, con nghé đã thắng, và trở thành bạn của nhà thơ vì
nó cảm nhận được nhà thơ là đồng loại”
Vâng. Đến đây thì tôi đã hiểu ông nhà thơ PHẠM KHANG tâm,
tầm thế nào?!
*.
VŨ THỊ HƯƠNG MAI
Địa chỉ: Khu tập thể Tổng công ty 319
quận Long Biên, thành phố Hà Nội.
Email: huongmai8081@yahoo.com.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét