(Chùa Đá, Làng Đá (Đỗ Hạ), Quang Vinh, Ân Thi, Hưng Yên) |
NHỮNG CHUYỆN
TRÙNG LẶP KHÓ GIẢI
THÍCH
*
Không biết quý vị tin con người có số mệnh hay không,
nhưng tôi tin con người sinh ra với số phận đã được định sẵn. Đây chỉ là quan
điểm cá nhân của tôi, tuyệt không có ý đồ rủ rê lôi kéo bất kỳ ai tin vào
thuyết định mệnh, vì thế, tin hay không là tùy ở quý vị, tôi không có lý do
phải tranh luận với quý vị để bảo vệ niềm tin của mình.
Tôi viết bài này, chỉ để tâm sự với quý vị nào có niềm
tin giống tôi hoặc còn đang do dự về niềm tin vào thuyết thiên định sẽ được
nghe những câu chuyện thực, để củng cố thêm niềm tin chưa được chắc chắn.
Vâng! Đấy là mục đích của bài viết này!
*. NHỮNG LẦN SUÝT BỊ ĐUỔI HỌC:
Xưa nay, những người biết tôi đều nhìn nhận tôi là người
lành tính, sống thiện tâm nên nếu nghe kể 4 lần tôi suýt bị đuổi học vì “láo”
chắc sẽ rất khó tin. Ngay cả tôi, cũng không thể tin tại sao những lúc đó tôi
lại có những hành xử khó chấp nhận như thế.
Xin liệt kê 4 lần tôi suýt bị đuổi học để quý vị cùng
ngẫm:
- Cấp 1:
Năm lớp 1, tức lớp 2 hệ 12 năm như bây giờ, tên tôi lúc
đó là Đặng Thanh Xuân. Khi nhận lớp, cô chủ nhiệm đọc nhầm là Đặng Thanh Thuân,
thay vì: - “Thưa cô, em là Đặng Thanh
Xuân, không phải là Đặng Thanh Thuân.”, tôi lại bật ra câu hỗn láo: -“Em không phải là Đặng Thanh Thuân! Cô không
biết chữ à?”. Và tôi bị đuổi học vì thái độ vô lễ với giáo viên. Mẹ là đồng
nghiệp cũ (Mẹ bỏ nghề sư phạm khi chuẩn bị sinh tôi) với cô Hiệu trưởng (cô
Nguyên) nên sau vài lần “đến thăm nhà cô Hiệu trưởng”, tôi được đi học trở lại.
- Cấp 2:
Năm lớp 6, tức lớp 7 hệ 12 năm như bây giờ, tôi phá
“bĩnh” không làm lớp trưởng. Cô chủ nhiệm động viên thế nào tôi cũng không nghe
nên cô rất bực. Đúng thời gian đó, Mạnh (làng Phú, con “ông” tướng Quân đội)
ngồi bàn sau không hiểu vì lý do gì mà vẩy mực lên khắp lưng áo của tôi. Bực vì
áo mới mà vô cớ bị vẩy mực, tôi và Lê Chủ,
cùng Ngã (bác), Đoan (anh), tan học quây lại đánh Mạnh, hình như có cả Đặng Văn
Giang (Dang van
Giang) trong vụ đó. Kết quả: Mình tôi bị đuổi học vì “đánh con em
cán bộ cao cấp, gây hậu quả nghiêm trọng”. Mẹ lại phải “chạy chọt” các cửa để
tôi được đi học trở lại.
- Cấp 3:
Năm lớp 9, tức lớp 11 hệ 12 năm như bây giờ, tôi thoái
thác làm lớp trưởng, lúc đó Nguyễn Duy Thuận (Duy Thuận
Nguyễn) là lớp phó học tập. Đúng lúc đang chán nản vì bị cô chủ
nhiệm phê bình là “kiêu căng” thì nhận thêm điểm 5 trừ, môn văn, tôi rất ức.
Nghĩ cô Thanh (dạy văn) trù vì có lần cô vô tình nghe tôi nhận xét: -“Cô giáo nhìn được thôi chứ đâu có xinh.”,
với Đặng Tân, Lê Chủ,
nên khi nộp vở tập làm văn, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại ghi vào cuối bài
kiểm tra dòng chữ: “Cô giáo chấm điểm
không công bằng. Người giàu cảm xúc 5 trừ, người làm văn sơ sài 6 cộng. Cô giáo
là người không tốt.”. Kết quả: Tôi bị cô Thanh đề nghị nhà trường đuổi học.
Được cô chủ nhiệm và các thầy cô bộ môn bảo vệ nên tôi chỉ bị hạ hạnh kiểm từ
tốt xuống yếu kém.
- Đại học:
Năm thứ 2 ở Đại học Văn Hóa Hà Nội, vì bực Nguyễn Văn
Tình (bạn đồng hương, cùng lớp) vô cớ xúc phạm bố mẹ nên tôi đấm Tình “gãy 1 răng cửa và lung lay 3 chiếc”. Với
nhiệt tình của: Nguyễn Cao Thủy (Thủy Nguyễn), Thúy Hồng, Dương Hồng (Hong Duong),
Lê Thu Hường (Hường Lê Thu)...
Cả lớp TVK20 đã đồng tâm “ủng hộ quả đấm
“chính đáng” của bạn Đặng Xuân Xuyến vì bạn Nguyễn Văn Tình rất nhiều cái sai”,
nộp đơn kiến nghị nhà trường, và các thầy cô trong Khoa, nhất là 2 cô đồng chủ
nhiệm hết lòng bảo vệ nên nhà trường đã thu hồi quyết định “buộc thôi học với
sinh viên Đặng Xuân Xuyến.”.
Điều lạ là tất cả những vụ “suýt bị đuổi học” đều sảy ra
vào năm thứ 2 ở mỗi cấp trường học, với những lý do rất “trời ơi đất hỡi”. Một
sự trùng lặp nữa là ở cả 4 cấp trường học, tôi đều bị ép làm lớp trưởng và đều
thoái thác làm lớp trưởng vào năm thứ 2.
Đấy là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là sự sắp đặt của số
mệnh?
Tôi nghĩ, đó là sự sắp đặt của số mệnh.
*. CHUYỆN CỦA NHỮNG NĂM CHẴN
Với những năm chẵn, tôi lại có những “cơ duyên” thật lạ:
Hoặc những việc quan trọng được xúc tiến vào những năm này, hoặc những chuyện
rắc rối, những chi tiêu ngoài kế hoạch với số tiền không nhỏ “nhè” vào những
năm chẵn.
Xin liệt kê một số năm chẵn để quý vị cùng đọc, cùng kiểm
chứng:
- 1984: Đỗ Đại học Sư Phạm nhưng không nhập học được vì
đã “bị buộc” nhập ngũ (22/07/1984).
- 1988: Nhập học trường Đại học Văn Hóa Hà Nội.
- 1994: Bắt đầu nghiệp kinh doanh sách và viết sách. Xuất
bản tác phẩm đầu tay: THỊ TRƯỜNG VÀ DOANH NGHIỆP (Nhà xuất bản Thống Kê)
- 1996: Khai trương Nhà sách Bảo Thắng (13/03/1996) ở 179
Hàng Bông, Hà Nội.
- 1998: Mua nhà số 7/61 Nguyễn Văn Trỗi, Thanh Xuân, Hà
Nội. Bị thu hồi và cấm phát hành cuốn GIỚI TÍNH VÀ GIÁO DỤC GIỚI TÍNH (Nhà xuất
bản Y Học, Đặng Xuân Xuyến chủ biên).
- 2000: Mua nhà số 344 Đường Láng, Đống Đa, Hà Nội. Khai
trương Nhà sách Văn Hiến. Thành lập Công ty TNHH Văn Hóa Bảo Thắng.
- 2002: Làm lại nhà ở 7/61 Nguyễn Văn Trỗi, Thanh Xuân,
Hà Nội.
- 2004: Mua ô tô.
- 2006: Sửa nhà ở 344 Đường Láng, Đống Đa, Hà Nội.
- 2008: Mất trắng 2 kho sách do ngập nước vì mưa
lụt.
- 2010: Chuyển về sinh sống và kinh doanh ở nhà số 7/61
Nguyễn Văn Trỗi, Thanh Xuân, Hà Nội. Bị đình bản, cấm phát hành tập sách TỬ VI
KIẾN GIẢI, cuốn thứ 2 tôi viết về lĩnh vực Tử Vi, để chờ ý kiến của “Hội đồng
thẩm định”. Sau đó, được bật xi-nhan: “lẳng lặng phát hành” và “thầm lặng tái
bản”.
- 2012: Mua đất và làm nhà ở quê.
- 2014: Sửa cả 2 nhà ở Hà Nội.
Thưa quý vị!
Những sự việc trên đều đến tự nhiên và khách quan nên
không thể nói là tôi cố tình sắp xếp để được theo ý mình. Ví dụ, năm 2014: Kế
hoạch là năm 2015 nhà nước mới lấy đất (3,4m vuông) ở 344 Đường Láng nhưng đột
ngột tháng 01 năm 2014 Ban Dự Án yêu cầu bàn giao diện tích đất trong diện quy
hoạch chậm nhất là 30/02/2014, vì thế buộc tôi phải xây dựng, cải tạo lại ngôi
nhà ở 344 Đường Láng. Cùng thời gian đang sửa lại nhà trên Đường Láng, thì khu
công trình phụ tầng 2 nhà ở Nguyễn Văn Trỗi bị xuống cấp, hư nặng, cũng buộc
phải sửa chữa, cải tạo nên “tiện thể” tôi xây thêm khu công trình phụ ở tầng
3.
Có thể quý vị cho đó chỉ là những trùng lặp tự nhiên,
chưa đủ để xác tín có sự sắp đặt của số mệnh. Vâng. Tin hay không là tùy ở quý
vị nhưng tôi tin đó là sự sắp đặt của ÔNG TRỜI nên luôn bình thản nhìn - nhận
những con số chẵn - lẻ của tháng năm mà tự tại, thanh thản với cuộc đời.
(Có vài chuyện của những năm chẵn không được nhắc đến bởi
trong chuyện đó có liên quan tới người khác, phần vì e ảnh hưởng tới người đó,
phần vì thuộc vùng cấm kỵ “thiên cơ bất khả lộ” nên tôi không liệt kê.)
*. CHUYỆN LẠ VỀ NHỮNG NGÔI NHÀ
Vâng! Là sự trùng hợp đến kỳ lạ về độ vuông vắn của những
ngôi nhà tôi đã và đang ở: Đó là ngôi nhà xưa của bố mẹ, nơi gắn liền với tuổi
thơ của tôi. Đó là 3 ngôi nhà hiện tại của tôi. Tất cả những ngôi nhà đó, đúng
hơn là những khu đất đó đều bị khuyết một góc.
Khi mua nhà, tôi cố tìm những ngôi nhà vuông vức hoặc nở
hậu vì theo tín ngưỡng dân gian, những ngôi nhà như thế thường dễ mang lại may
mắn cho người cư ngụ nhưng khi bước chân vào những ngôi nhà “đẹp” như thế tôi
đều có cảm giác lạnh lẽo, xa lạ nên không mua vì sợ không hợp phong thủy. Trái
lại, khi vào 3 ngôi nhà của tôi bây giờ, dù lúc đó chỉ là những ngôi nhà cấp 4
cũ kỹ, tuyềnh toàng nhưng tôi lại có cảm giác ấm cúng, như níu kéo nên quyết
định mua.
Điều kỳ lạ là 7 ngôi nhà tôi từng thuê để ở, để kinh
doanh (Nhà ông Bá ở ngõ chợ Lê Quý Đôn, nhà ở các địa chỉ: 15B Hòa Mã, 31 Lý
Thường Kiệt, 179 Hàng Bông, 276 phố Huế, 15A Trần Quốc Toản và 9B Dã Tượng) thì
tới 6/7 ngôi nhà bị khuyết một góc. Duy nhất ngôi nhà ở 9B Dã Tượng không bị
khuyết góc nhưng chủ nhà chỉ cho tôi thuê trọn tầng 2 và tầng 3, còn tầng 1 giữ
lại một phòng nhỏ để chứa đồ nên diện tích tôi thuê bị “khuyết góc”.
Điều kỳ lạ nữa là ở chỗ: dù đó là nhà thuê hay nhà của
tôi thì dù tôi có sống tốt thế nào thì hàng xóm, phía bị khuyết góc cũng luôn
tìm cách gây khó dễ, cản phá công việc, cuộc sống của tôi với thái độ thù địch,
sống chết. Không biết là ngẫu nhiên hay là sự sắp đặt của tạo hóa mà những gia
đình đó, sau một thời gian dài tìm cách triệt hạ tôi đều gặp chuyện không hay:
Người thì con cái nghiện ngập phải bán nhà trả nợ, người thì vợ đột tử, gia
đình rơi vào nợ nần, túng thiếu, người thì chồng bị tai nạn trở thành người thực
vật, gia đình ngày càng rơi vào khốn quẫn.... Tuy mới chứng kiến 4 gia đình rơi
vào cảnh tan đàn xẻ nghé như thế nhưng cũng đủ để thấy sự đáng sợ trong phép
công bằng của luật nhân quả.
(Cũng còn vài điều trùng lặp về 11 ngôi nhà tôi đã và
đang ở nhưng không tiện liệt kê vì để tránh sự hiểu lầm về những người khác.)
*
Thưa quý vị!
Có thể quý vị cười tôi là mê tín, là “thần kinh có vấn
đề” nên mới vạch áo cho người xem lưng. Có thể quý vị nhạo báng tôi là “dở
người”, là “thằng dân đen thấp cổ bé họng cũng bày đặt mấy chuyện “con Trời
cháu Phật”. Vâng! Nghĩ sao, nói sao và nhìn nhận, đánh giá việc làm của tôi thế
nào là quyền của quý vị nhưng tôi tin trong số người đọc bài viết này sẽ có quý
vị hiểu được việc làm của tôi, trân trọng những thông tin xác thực của bài viết
vì những thông tin đấy thực sự có ích cho việc củng cố niềm tin tín ngưỡng
trong họ. Còn với riêng tôi, khi viết những dòng chữ này, là thêm một lần nữa
xác thực niềm tin: Đời người có nhân có quả nên hãy sống bằng thiện tâm để cuộc
đời được kết trái lành!
Vâng! Với tôi, chỉ thế là đủ!
*
Hà Nội, chiều 07 tháng 08.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét