VÀI SUY NGHĨ VỀ MẤY
CÂU KẾT
BÀI THƠ "KHÓC GIỮA BAN CHIỀU"
CỦA NGUYỄN TUYỂN
*
Trằn trọc mãi không ngủ
được, tôi lang thang dạo facebook và gặp bài thơ "Khóc Giữa Ban Chiều"
của nhà thơ Nguyễn Tuyển. Thú thật, ban đầu tôi nghĩ, bài thơ của anh cũng
giống ngàn vạn bài thơ khác trên các trang mạng xã hội: đọc xong sẽ quên liền
vì bài thơ không có gì đặc biệt khiến người đọc phải chú ý: (Tác giả Đặng Xuân Xuyến)
KHÓC GIỮA BAN CHIỀU
Mẹ ạ!
chiều nay con lại
nhớ
Chiếc chõng tre ọp
ẹp thủa nào
Thèm một giấc ngủ
vùi như chưa có
Để nghe tròn một
khúc ca dao.
Cho con hiểu vì sao
biển mặn
Giọt mồ hôi, giọt
nước mắt như là
Cho con hiểu sóng
bạc đầu dâu bể
Trăm năm Cò mãi bay
lả, bay la.
Mẹ ạ!
chiều nay con lại
nhớ
Chiếc áo xưa khâu
vá trăm đường
Mắt mẹ yếu vụng
đường kim mũi chỉ
Nhưng mặc vào vẫn
rộn khúc yêu thương.
Lối con bước mênh
mang.
bàn tay mẹ
Nâng con qua trăm
thác vạn ghềnh
Cho con thấy thêm bao
điều mới mẽ
Phía chân trời luôn
rộng mở thênh thênh.
Mẹ ạ!
chiều nay con nhớ
quá
Cắn môi mình
mặn chát một rẻo
quê...
*.
NGUYỄN TUYỂN
Nhưng rồi mấy câu kết
bài thơ cứ vấn vít trong đầu, "bắt" tôi phải đọc lại bài thơ:
"Mẹ ạ!
chiều nay con nhớ
quá
Cắn môi mình
mặn chát một rẻo
quê..."
Những câu thơ tuy mộc
mạc, giản dị nhưng lại có sức nặng giữ cho bài thơ "Khóc Giữa Ban Chiều"
nằm lại trong trí nhớ bạn đọc bởi những câu thơ này được viết bằng cảm xúc chân
thực của nhà thơ nên ngôn ngữ thơ ăn nhập với hồn thơ, khiến hình tượng thơ
sống động. Những câu thơ kết bài thơ không chỉ là điểm sáng của bài thơ mà còn
là trụ cột giữ cho bài thơ đứng được. Cũng giống như bài thơ “Dấu
Hỏi” của tôi: “Rau trên luống
chắc gì rau sẽ sạch / Người thôn quê đâu hẳn sẽ chân quê / Rượu ngàn trận chửa
tin là tình bạn / Ngủ mòn gường chưa dám gọi tình nhân”, nếu không có chữ “mòn” trong câu “Ngủ mòn giường chưa dám gọi tình nhân” thì bài thơ cũng sẽ trôi
tuột khi đọc xong “Dấu Hỏi”. Lạ thế! Đôi khi chỉ vài câu thơ, thậm chỉ chỉ một câu
thơ hoặc một chữ thôi cũng đủ tạo cho bài thơ gây ấn tượng, để bài thơ găm vào
trí nhớ người đọc.
Đọc: "Mẹ ạ! / chiều nay con nhớ quá / Cắn
môi mình / mặn chát một rẻo quê..." tôi cũng thấy se lòng, cũng
bất giác có cùng tâm trạng "cắn môi
mình" để khỏi bật ra tiếng nấc.
Vâng, thơ hay, thơ gây
được cảm xúc với bạn đọc là những câu thơ được viết ra từ khúc xạ chân thực
mạch đập của trái tim, không phải là những câu thơ đẹp mã được làm xiếc câu
chữ, đọc lên nghe kêu, nghe vang nhưng rối rắm, vô hồn. Câu: "Mẹ ạ / chiều nay con nhớ quá / Cắn môi mình
/ mặn chát một rẻo quê…", hệt ngôn ngữ thường nhật trong cuộc sống
nhưng lấy được tình cảm của bạn đọc bởi những câu thơ này chân thực, có hồn,
gợi được nhiều cảm xúc với bạn đọc.
*.
Hà Nội, sáng 16 tháng
12-2020
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét