Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2019

CHỚM GIÀ - Thơ Đặng Xuân Xuyến

Chớm già

Mình già rồi anh nhỉ
Thời gian thế mà nhanh
Mới vài chuyện loanh quanh
Tóc đã pha màu bạc.

Em lặng nhìn nơi khác
Tiếng thở dài nén sâu
Như gom cả trời ngâu
Mưa phủ dầy lấp lối.

Ngập ngừng anh bối rối:
- Nói già nghe sao được
Chỉ là không như trước
Da sạm màu hơn thôi.

Em khẽ mím đôi môi
Mắt thôi nhìn nơi khác
Giọng thoảng nghe khang khác:
- Mình già rồi mà anh...
*

  Hà Nội, ngày 23 tháng 01 năm 2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét