Người xưa
Thấm thoát thế mà đã mười năm
Hôm nay gặp lại khác xưa nhiều
Lời em nhạt lắm, xa xăm lắm
Em chỉ chiều ta. Đâu có yêu.
Ta biết nên ta cố nói nhiều
Để lòng bớt lạnh, bớt cô liêu
Người ta chẳng bảo tình dang dở
Chỉ đẹp với ai quá dại khờ!
Ta trách vì ta quá dại khờ
Dại khờ nên mãi cứ ngu ngơ
Mười năm gặp lại em chẳng nỡ
Ta lại mơ hồ lạc bến mơ.
Ta biết chiều nay gió lạnh về
Mưa dầm rồi sẽ đến lê thê
Người ta gói ghém dăm chuyện cũ
Vất ở Tây hồ cũng đã lâu.
*.
Hà Nội, chiều 08 tháng 08 năm 2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét