"LẠC" CỦA
KHÉT
*
(Tác giả Đặng Xuân Xuyến) |
Nhận được tập thơ "Mình Mắc Cạn Vào Nhau" của Khét
(Trần Đức Tin) gửi tặng chiều qua, 05 tháng 05 năm 2021. Cầm tập thơ nho nhỏ
xinh xinh, chừng trăm trang in, tôi muốn đọc một lèo rồi viết vài dòng cảm nhận
về tâp thơ, để đáp lại sự quý yêu của Khét nhưng sách in cỡ chữ nhỏ quá mà lưng
thì đau, cánh tay lại nhức buốt, cử động rất khó khăn nên cả tối qua vất vả lắm
tôi mới đọc được vài bài. Những lúc thế này mới thấy sức khỏe thật đáng quý.
Thơ Khét, như mấy bài tôi vừa đọc, có
cách viết khá giống với phần đông những cây viết trẻ: làm mới, lạ và
"độc" trong cách sử dụng câu từ nhưng giọng thơ của Khét thì lại khá
ấn tượng, rất riêng biệt của Khét. Bài "Lạc" là một bài thơ như thế:
LẠC
Những đứa trẻ
lạc
đường
đi hoang như chưa từng có mẹ
thổi khúc sáo tiêu dao, trâu mỏi mòn gặm
nhấm
thèm uống nửa trưa đồng nắng hạ, nứt nẻ
chân đất soi bóng những hố bom
con lia thia quẫy đuôi, không trôi được
nỗi buồn
những đứa trẻ
lạc
đường
thèm lời à ơi, câu chuyện bà kể dù cổ
tích không thiêng
trơ vơ
Bụt
tuốt sợi rơm vàng, ngồi khóc để con diều
ăn gió
ăn hết những yêu thương.
*.
Khét (Trần Đức Tin)
Khét viết về "Những đứa trẻ / lạc / đường" với lối ví von rất ngộ nghĩnh:
"đi hoang như chưa từng có mẹ".
Thì hẳn là vậy mà! Không có Mẹ thì không có sự chằm bặp yêu thương, không có sự
dẫn dắt dạy bảo, thì khổ lắm, dễ lầm đường lạc lối lắm. Nhưng lạ là ở văn bản
bằng chữ của "Lạc",
Khét ghi cụ thể: "như chưa từng có
mẹ" thì rõ ràng chính "những
đứa trẻ" đã tự ý thức "lạc
đường", tự chối bỏ vòng tay yêu thương chở che của "mẹ" để "đi hoang", để tự dời bỏ Quê Hương mang theo nỗi đau của kẻ xa
xứ, không nhà. Nghĩa đen là vậy. Ẩn ý ở những câu chữ này là gì? "Lạ"
và "ngộ nghĩnh" ở sự ví von này sao cứ làm đau trái tim người đọc khi
những câu thơ cứ nhoi nhói bắt người đọc liên tưởng tới thực trạng những hình
ảnh xám xịt màu đen trong xã hội hiện tại?!
Khét viết tiếp về chuyện "đi hoang" của "những đứa trẻ" bằng những cách ghép
chữ mới, lạ, với những hình ảnh gợi nhiều cảm xúc:
"thổi khúc sáo tiêu dao, trâu mỏi
mòn gặm nhấm
thèm uống nửa trưa đồng nắng hạ, nứt nẻ
chân đất soi bóng những hố bom
con lia thia quẫy đuôi, không trôi được
nỗi buồn"
Những câu: “thèm uống nửa trưa đồng nắng hạ, nứt nẻ chân đất soi bóng những hố bom”,
"con lia thia quẫy đuôi, không trôi
được nỗi buồn" thật xót xa, nhiều ám ảnh.
Khét viết tiếp ước mơ của "những đứa trẻ" tự bỏ nhà "đi hoang": "thèm lời à ơi, câu chuyện bà kể"
bằng tiếp tục ý thức tự đánh lừa niềm tin vì đã biết "dù cổ tích không thiêng", vẫn cố bấu víu vào hy vọng huyễn
hoặc sẽ có được chút phép nhiệm màu của những câu chuyện "cổ tích" để có được cuộc sống bình
thường với “mẹ”, với Quê hương....
Nhưng sự thực cuộc sống hiện tại theo
Khét kể sao mà đắng chát, mà đằm những xót xa:
"trơ vơ
Bụt
tuốt sợi rơm vàng, ngồi khóc để con diều
ăn gió
ăn hết những yêu thương."
"Bụt" trong truyện cổ tích là một ông Tiên có phép nhiệm màu luôn
chớ che, bảo vệ, luôn đem đến những yêu thương, hạnh phúc cho con người còn
"Bụt" trong "Lạc" của Khét lại là một ông
Bụt “trơ vơ”, bất lực “tuốt sợi rơm vàng, ngồi khóc để con diều ăn
gió”, "ăn hết những yêu thương."...
Phép nhiệm màu của Bụt, của ông Tiên trong niềm tin ngàn đời của người dân Việt
đã bất lực trước sự hoành hành đang chiếm thế thương phong của cái ác.
Đọc những câu thơ này của Khét, tôi nhớ
hình như đã nghe ở đâu đó, đọc ở đâu đó lời ngợi ca về một "ông
Tiên", một ông "Bụt" hiện hữu giữa đời thường còn nhân đức hơn
nhiều ông tiên, ông "Bụt" trong truyện cổ tích… nhưng mà suốt từ sáng
đến giờ tôi vẫn không thể nhớ ra.
*.
Hà Nội, trưa 06 tháng 05.2021
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét