Thứ Hai, 18 tháng 11, 2019

VÔ TÌNH - Thơ Đặng Xuân Xuyến


Vô tình

Vô tình chạm phải tay nhau
Mà sao ngại ngùng bối rối 
Mà sao nụ cười gượng vội
Ngẩn ngơ một ánh mắt nhìn...

Vô tình thấy em bịn rịn
Người ta hờ hững đi về 
Tôi cười để ngăn rưng lệ
Tối ngồi thức đếm sao rơi...
*
Hà Nội, 02 tháng 06.2018


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét