- Tặng L.L -
Sợ đêm về
quẩn gió
xáo xác khuya
Cố vét vớt nắng chiều rơi trên lá
Chênh chao thể nụ cười nhòe áo lạ
Te tẻ chiều
nhớn nhác
nhón chân qua.
*.
Hà Nội, chiều 02 tháng 10.2016
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
MỘT CÁI NHÓN CHÂN... THẬT LẠ
Sợ đêm về quẩn gió, xáo xác khuya!
Cái lo thường tình của người đa cảm,
thi tâm; bởi trong sự cô tịch, vắng vẻ của màn đêm người ta hay hoài niệm, mơ
hồ và lòng trắc ẩn được giấu kín ban ngày thì đêm về dễ òa ra, trào dâng một
cách khó kiểm soát.
Chính bởi lẽ ấy mà tác giả chín hơn,
khôn hơn, rón rén mà: “nhón chân”
qua cái “te tẻ chiều”!
Mặc dù vậy nhưng tâm nào có an, vẫn
bị cái điều mơ hồ, không thể đặt tên kia làm cho tâm trạng: nhớn nhác.
Cố vét vớt nắng chiều rơi trên
lá
Chênh chao thể nụ cười nhòe áo
lạ
Kiểu tâm trạng: “tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn”!
(Xuân Diệu) Cố gắng vơ vét, nhọc nhằn những điều đáng có nhất để làm gì? Không
biết! Có được rồi thì đặt vào đâu? Không biết nốt. Vì tất cả đều mơ hồ, mặc
định và ước lệ như: “nụ cười nhòe” trên “áo lạ”!
Tác giả tránh đêm nhưng lại vướng ngày, vướng cái hoàng
hôn đầy trắc ẩn, trầm trầm với vài giọt nắng cuối cùng rơi trên lá... thì tâm
trạng cũng “nguy hiểm” không kém mấy ban đêm. Chính vì vậy mà nhà thơ
phải “nhớn nhác” để “nhón chân qua” cái chiều “te tẻ”.
Bài thơ hay ở chỗ dùng từ, đọc lên
người đọc cũng chuếnh choáng, nhớn nhác theo: xáo xác, vét vớt, chênh chao, te tẻ, nhớn nhác là
những cặp từ được đặt đúng chỗ, hợp với tâm cảnh, hồn người nên cứ thấy hay.
Điều đặc biệt là bài thơ không thể
chỉnh sửa, sắp xếp lại cấu trúc câu từ vì ý đủ, lời chỉnh, từ cô đọng.
Đặc biệt hơn là cả bài không có đại
từ nhân xưng nên đọc lên ai cũng thấy mình trong đó và đó chính là thủ pháp
"hỏa mù" chả ai “bắt đền”, “kiện cáo”, “cấu véo” được của tác giả...
Ồ! Mà lạ chưa: tâm động qua một cái
nhón chân thi vị.
*.
BÙI ĐỒNG
Địa chỉ: 3/176
Phan Đình Phùng, t/p Nam Định.
Email: hatbuinhangian.db@gmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét