Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2019

“NHỚ” - BÀI THƠ HAY CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN - Tác giả: Bùi Cao Thế

NHỚ
- Tặng V yêu -

Đêm tỉnh giấc
Khát mắt cười chiều qua lăn trên chiếu
Căng người
Run rẩy cuộc yêu.

Đêm dài quá
Gió trườn qua khe cửa
Mưa rỉ rả
Tiếng cười rúc rích vọng từ xa...
*.
Hà Nội, 14 tháng 04 năm 2015
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

“NHỚ” - BÀI THƠ HAY CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Đời người có muôn vàn nỗi nhớ... Nhưng có lẽ cồn cào nhất, mãnh liệt nhất là nỗi nhớ “Yêu”! Nỗi nhớ ấy khao khát lắm lắm: “Khát yêu uống cạn bầu trời// Tắm mênh mông biển mà lời vẫn khô!” (Ái Nhân)
Nỗi nhớ “vợ” (đúng ra là người yêu, người tình) của thi sĩ họ Đặng thì cũng cồn cào âm ỉ... và khát khao lắm: Khát mắt cười chiều qua lăn trên chiếu
Chiều qua? Có lẽ những chiều đã qua chăng?
Đặng thi sĩ nhớ những ngày hạnh phúc, những đêm thăng hoa tột đỉnh đến “căng người” “run rẩy cuộc yêu”!
Đọc câu thơ này ta thấy khoai khoái... Anh khái quát về cuộc ái ân của vợ chồng thật tinh tế... Mấy từ vẻn vẹn thôi mà ta như thấy được hai kẻ YÊU “run rẩy” mơ màng... Các giác quan như căng cứng, gồng lên dâng hiến. Ta như du miên ngây ngất!
Đột ngột tiếp sau là câu thơ: “Đêm dài quá/ Gió trườn qua khe cửa”. Làm ta chạnh lòng liên tưởng những đêm không “vợ” của anh, những đêm tê tái “gió luồn”. Những “đêm thừa năm canh” khắc khoải, cô đơn, đằng đẵng... “rỉ rả” mưa lòng!
Và câu kết: Tiếng cười rúc rich vọng từ xa.
Nghe như tiếng vọng về của một thời hạnh phúc. Như hạnh phúc xưa cứ mãi mãi xa dần. Càng làm cho nỗi nhớ như dài thêm, đằng đẵng nỗi niềm! Bài thơ chỉ bốn câu thôi mà cho ta biết bao điều suy tưởng...
Nỗi khát khao nhớ “vợ”, nhớ những “cuộc yêu” mây mưa ân ái đến “căng người”.... Những phút giây thiêng liêng “run rẩy” mãi vẫn ùa về ăm ắp trong anh, bất chấp cả mưa rơi “rỉ rả” “khe cửa” “gió luồn”... vẫn luôn hiện hữu hân hoan “rúc rích” tiếng cười của những ngày hạnh phúc!
Bài thơ như kín đáo thổ lộ một thông điệp:Người yêu ơi hãy về với anh!”, hãy về với những “cuộc yêu” “run rẩy” ngập tràn hạnh phúc và “rúc rích tiếng cười”!
Tôi như thấy như anh đang khóc. Những giọt nước mắt âm thầm “rỉ rả” chảy mãi vào thơ!
*.
Hà Nội, 20 tháng 04 năm 2015
Ái Nhân BÙI CAO THẾ


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét