*
Đêm.
Hơn 23 giờ, tắt đèn đi ngủ, bật điều hòa 26 độ cho lạnh để dễ ngủ mà mãi không ngủ được. Hình ảnh chị Nguyện, anh Hanh, chị Hoa trong đám cưới cháu Ngọc trưa nay cứ vẩn vơ trong đầu khiến giấc ngủ chập chờn,
khó đến, đành vùng dậy, khởi động máy để ghi đôi dòng.
Chẳng biết, “hành xác” kiểu này, có mệt mà dễ ngủ?
Chị Nguyện:
Chị Nguyện gầy, già và tiều tụy trông thấy. Chị đã bé nhỏ, giờ lại gầy, khuôn mặt lại sầu não nên nhìn chị cứ lọt thỏm, cứ như đang bị cuốn vào tâm xoáy, nhỏ dần, nhỏ dần... Dụi mắt vì tưởng hoa mắt nhưng một lúc sau nhìn chị lại thấy cảm giác đó, rất lạ. Muốn đến thăm hỏi chị đôi câu nhưng sợ chị buồn, chị hiểu lầm nên đành như không nhìn thấy. Về quê, nghe chuyện của chị, thương chị lắm nhưng cũng chỉ biết vậy. Đời người là kiếp phù du, là nợ nần từ tiền kiếp nên chẳng biết thế nào mà nói trước. Hôm nay giàu đấy, xênh xang đấy nhưng ngày mai có khi lại trắng tay vì họa hoạn, vì con cái, vì làm ăn thua lỗ hoặc vì những lý do rất "trời ơi đất hỡi"... nên hỡi ơi, hiện tại dù giàu có hay chật vật lo từng bữa ăn thì hãy cứ sống cho thật tốt, sống bằng thiện tâm để sau này đỡ chiêu lấy thị phi của người đời.
Anh Hanh:
Anh Hanh thấy già và yếu đi nhiều. Bắt tay anh, thấy bàn tay anh rất lạnh, mồ hôi nhớp nháp, định nhắc anh lo giữ sức khỏe nhưng sợ anh mắng “chú biết sức khỏe của tao sao bằng tao” nên buông tay anh ra mà người cứ bần thần. Định nói với cháu Hảo là chú thấy sức khỏe của bố cháu yếu đấy, nhưng lại e cháu bảo "chú khéo lo" nên thôi không nói. Về nhà rồi mà cái bắt tay và dáng xiêu xiêu của anh Hanh đi ra xe cứ lởn vởn trong đầu làm tôi có cảm giác rất lạ. Đành rằng, ai rồi cũng phải già, phải yếu nhưng tự dưng lại thấy chùng lòng, buồn và cứ nghĩ vẩn vơ về kiếp người còn lắm nặng nghiệp, truân chuyên, còn lắm sân si, ái ố... Thế mới biết, sức khỏe mới là quan trọng, tiền nhiều mà sức khỏe không tốt thì cũng không nên chút nào.
Chị Hoa:
Chị Hoa thì vẫn cách nói chuyện câu trước không ăn nhập câu sau, người nghe cứ phải chắp nối câu nọ với câu kia mới hiểu được ý chị. Có lẽ vì nét “phá tướng” đó mà đời chị gặp nhiều éo le, trắc trở dù cả đời chị không biết sống ác với ai, không biết thủ đoạn, lợi dụng ai. Chị lắp bắp nói về thằng lớn. Chị gần như rơi lệ khi ta thán về sự bất lực của bản thân trước sự cứng đầu của thằng con chị hết mực thương yêu. Trời cho chị đức tính thẳng ngay, lại cho chị đấng phu quân hiền lành, tử tế, có khi còn nhu mì hơn cả chị nhưng trời lại bắt chị phải rơi lệ nhiều, rất nhiều vì những tính toán sai lầm và sự ương ngạnh của con trẻ. Thế mới biết, kiếp người đâu dễ có ai được trọn vẹn? Đèo chị từ nhà ra bến xe nước ngầm mà phải đi gần 2km mới hiểu được ý chị là “cậu đưa chị ra bến xe nước ngầm, để chị dễ bắt xe về Ninh Bình.” Ôi chị gái của tôi, bao năm rồi, chị vẫn cách nói chuyện thủng thẳng từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều mới xong một câu chuyện mà câu chuyện đó, người khác chỉ nói trong một vài câu.
*
Chẳng hiểu sao, cả chiều nay, cả tối nay tôi chỉ nghĩ về anh Hanh, chị Hoa, chị Nguyện? Không nghĩ gì về chuyện của quá khứ, chỉ nghĩ về hình ảnh trưa nay, cảm giác của trưa nay, cứ dồn nén, cứ bức bối sao sao đó, thế mới lạ!
Thật lạ!
Thật lạ!
*
Hà Nội, đêm 16 tháng 07.2014
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét